Chương 19

Đêm nay, Ngũ công chúa thích náo nhiệt khó có dịp mở tiệc chiêu đãi mà không mời nhiều khách, chỉ có mỗi một người là Hoàng đế Lý Lăng Húc.

Dĩ nhiên Lý Lăng Húc là vì tuyệt thế giai nhân mới đến, nhưng xem biểu diễn nửa ngày, cũng không thấy người nào là tuyệt thế giai nhân mà Lý Minh Nguyệt nói, khiến hắn có chút nóng lòng. Hắn đoán Minh Nguyệt không dám đùa giỡn mình, Thiên tử làm sao có thể tùy tiện trêu đùa, vì thế đành nhẫn nại tiếp tục chờ, nữ nhân kia cũng cao giá thật.

Lý Minh Nguyệt vờ như không biết Lý Lăng Húc sốt ruột, còn cố ý đem tiết mục sắp xếp dài dòng, Lý Lăng Húc xem đến phiền chán, không hề có chút nào đặc sắc.

Lý Minh Nguyệt thấy vẻ mặt Lý Lăng Húc lộ rõ chán nản, thầm nghĩ chắc cũng sắp chuẩn bị xong rồi nên sai người dọn thức ăn lên, tránh chọc giận vị Thiên tử này, lỡ như hắn phẩy tay áo bỏ đi thì hỏng chuyện hết.

Lý Minh Nguyệt hướng ánh mắt qua Lý Khả ra hiệu, Lý Khả vỗ tay một cái, nhóm khiêu vũ trong đại sảnh chuyển hướng, vũ công mặc quần áo màu đỏ giống nhau, một thân ảnh màu trắng bỗng xuất hiện trước mắt Lý Lăng Húc, vừa nhìn một cái, Lý Lăng Húc đã không dời được tầm mắt. Hắn cứ tưởng rằng Lăng Nguyệt cùng Minh Nguyệt đã là tuyệt sắc, đẹp hơn tất cả nữ nhân trên đời, nhưng hôm nay thấy nữ tử này, Lý Lăng Húc mới phát hiện, trên đời này, ngoại trừ hai người kia, còn có một loại, là vẻ đẹp của hai người hợp lại, vừa là băng sơn trong trẻo nhưng lạnh lùng cao cao tại thượng, lại vừa là hỏa diễm cực kỳ nóng bỏng và quyến rũ, quả nhiên là tuyệt sắc. Một thân bạch sắc, trắng trong thuần khiết, xứng với tuyệt sắc dung mạo, có vài phần cảm giác nàng đẹp tựa như thiên tiên.

Lần đầu tiên Đồ Thập Mị nhìn thấy Thiên tử, lúc Lý Lăng Húc quan sát nàng, nàng đã nhìn lại hắn, bộ dáng có vài phần tương tự Lý Lăng Nguyệt, khí chất anh tuấn. Gia đình nàng phần đông là ca ca, dung mạo Lục ca có thể được xem là mỹ nam tử, nhưng cũng không giống nam nhân trước mắt thoạt nhìn phong lưu phóng khoáng, mặt như quan ngọc, cao quý văn nhã, nhưng không mang bộ dáng thư sinh gầy yếu. Dung mạo này, hẳn là tiêu chuẩn nam nhân của Cửu Mị, mình cũng không chán ghét. Lòng yêu thích cái đẹp, mọi người đều có, Đồ Thập Mị có chút ngoài ý muốn, không ngờ Hoàng đế tuấn mỹ như thế. Nhưng nghĩ lại Lý Lăng Nguyệt và hắn là huynh đệ ruột cùng phụ mẫu, Lý Lăng Nguyệt là quốc sắc thiên hương, tất nhiên Hoàng đế cũng không kém cạnh.

Rất nhanh Đồ Thập Mị đã nhận ra Lý Lăng Húc đang kinh diễm dung mạo của mình, nam nhân đều háo sắc, đương kim Hoàng đế cũng không ngoại lệ. Trước kia Đồ Thập Mị từ lời Trịnh Lễ biết được một chút tính tình của Lý Lăng Húc, sau lại nghe Lý Minh Nguyệt nói thêm về nam nhân này, thuở nhỏ thích văn chương, đan thanh, âm luật, kỵ mã, bắn tên, có thể nói là văn võ song toàn, nam tử như vậy nếu không phải làm Hoàng đế, thì cũng là một tài tử phong lưu. Văn thái nhã nhặn cỡ này, cũng chỉ có Trạng Nguyên lang năm đó nổi tiếng khắp kinh thành, cũng chính là vị hôn phu tam Phò mã La Tuân của Lý Lăng Nguyệt là có thể sánh được. Lúc đó La Tuân còn nổi bật hơn. La Tuân oai phong lẫm liệt là con của một vị Hầu gia, thuở nhỏ thông minh, mười tuổi đã đọc được thơ, văn, từ phú hơn mười ngàn từ, biện luận, viết văn đều tốt, dung mạo anh tuấn, cưỡi ngựa bắn cung, văn võ song toàn. Lại cưới được Công chúa tôn quý nhất thiên hạ, mỹ nhân đệ nhất kinh thành xứng với kinh thành đệ nhất mỹ nam, có thể nói là ông trời tác hợp cho, đáng tiếc mới thành hôn ba năm, La Tuân bạo bệnh mà chết. Người cái gì cũng có, hoàn hảo như vậy, không chết sớm mới kỳ quái, đây là lời của Lý Minh Nguyệt khi nhắc tới La Tuân. Điều này làm cho Đồ Thập Mị có chút tò mò, còn tài giỏi hơn Lý Lăng Húc, nàng muốn nhìn xem Lý Lăng Nguyệt tự cho mình là giỏi rốt cuộc coi trọng nam nhân như thế nào, đáng tiếc hắn lại chết sớm.

Đương nhiên Đồ Thập Mị không rãnh để đi tiếc thương cho người khác quá lâu, nàng đem toàn lực chú ý đặt trên người Lý Lăng Húc. Nàng biết rõ, nàng có thể bay lên hóa phượng hoàng hay không, phải dựa vào nam nhân này. Dung mạo làm hắn hài lòng đã xem như thành công một nửa, nhưng không thể quá tự tin, chỉ có dung mạo được yêu thích thì vĩnh viễn cũng không đủ.

“Thần thϊếp xin được xướng một khúc dâng Hoàng thượng.” Đồ Thập Mị hành lễ với Lý Lăng Húc, thái độ cung kính nhưng không hèn mọn, giơ tay nhấc chân, Lý Lăng Húc cũng có thể cảm nhận được Đồ Thập Mị là người tự phụ.

Lý Lăng Húc gật đầu, giờ phút này hắn hưng trí bừng bừng.

“Kim tịch hà tịch hề?

Khiên chu trung lưu,

Kim nhật hà nhật hề?

Đắc dữ vương tử đồng chu.

Mông tu bị hảo hề,

Bất tý cấu sỉ.

Tâm kỷ phiền nhi bất tuyệt hề,

Đắc tri vương tử.

Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi,

Tâm duyệt quân hề quân bất tri.”

「 Hôm nay là ngày gì, mà nhổ neo giữa dòng.

Hôm nay là ngày gì, có thể cùng Vương Tử Người chung thuyền.

Việc tốt lấy làm thẹn, không tính phận hèn.

Lòng biết tham mà không dứt nổi.

Tâm phiền không dứt, kiếp này được biết Người.

Núi có cây, cây có cành.

Lòng yêu thích Người, Người nào có hay. 」*Xiaoyan

Khúc này thật xứng với thanh âm trong trẻo đặc biệt của Đồ Thập Mị, lại có thêm một phen tư vị khác, đem Lý Lăng Húc hòa vào cảnh khúc, hắn là người vương tử trong khúc kia, mà Đồ Thập Mị chính là cô gái lái đò. Lý Lăng Húc gần như si mê nghe theo.

Lý Minh Nguyệt không nghĩ tới Đồ Thập Mị to gan như vậy, chọn phương thức trực tiếp, nhưng lại không hề mang đến cảm giác càn rỡ phong tao, thanh âm kia như đang than khóc, tựa như một nữ tử đau khổ, lưu luyến, u mê trong ái tình, từ một con người sắt đá hóa thành ôn nhu như nước, Hoàng huynh luôn luôn tự cho mình phong nhã tất nhiên sẽ thương hương tiếc ngọc. Nếu khúc này là do mình xướng, dĩ nhiên sẽ bị cho là cầu hoan da^ʍ khúc, phóng đãng không kiềm chế được. Quả nhiên cùng một chuyện, nhưng khác người làm, phản ứng cũng khác xa. Đồ Thập Mị là trời sinh bản lĩnh mị hoặc lòng người.

“Người được xướng trong nỗi lòng của nàng, có phải là trẫm?” Xướng xong một khúc, Lý Lăng Húc mở miệng hỏi Đồ Thập Mị.

“Vâng, thần thϊếp rất yêu mến Hoàng thượng.” Đồ Thập Mị gật đầu, nói dối đối với nàng mà nói cũng không khó.

“Nàng chưa bao giờ gặp trẫm, tại sao lại ái mộ trẫm?” Lý Lăng Húc tò mò hỏi, được nữ tử như vậy quý mến, không có nam tử nào không kiêu ngạo.

“Thần thϊếp thập phần ngưỡng mộ tài hoa của Hoàng thượng, cảm thấy Hoàng thượng tài hoa cái thế, thần thϊếp bất tài, trước kia thường xuyên họa lại bức họa đồ của Hoàng thượng, ngự tên là “Trì đường vãn thu đồ”, ước nguyện cả đời của thần thϊếp là có thể họa được như bút tích của Hoàng thượng.” Lý Lăng Húc tự cho là phong nhã, tự nhận bút họa cùng thư pháp của mình rất nghệ thuật, tất nhiên Đồ Thập Mị cũng sẽ thích.

“Nga, nàng còn biết vẽ? Có mang đến không, mau lấy cho trẫm xem.” Lý Lăng Húc tưởng tượng mỹ nhân trước mắt vừa biết họa vừa biết thư pháp, hưng trí càng đậm, hắn cảm thấy đây là mỹ nhân trời ban cho hắn.

Đồ Thập Mị đem bức họa mình vẽ dâng lên Lý Lăng Húc, Lý Lăng Húc mở ra xem, tranh cùng lời đạt tới một trình độ nghệ thuật nhất định, quả nhiên là tốn công phu nghiên cứu chữ viết và nét vẽ của mình. Nữ tử họa tốt như thế không nhiều lắm, hơn phân nửa đều là họa cho có, vì thế trong lòng hắn càng thêm yêu thích Đồ Thập Mị, hận không thể lập tức mang nàng vào cung.

“Nàng tên là gì?” Lý Lăng Húc nhìn thẳng vào mắt Đồ Thập Mị.

“Thần thϊếp tên là Đồ Thập Mị.” Đồ Thập Mị bị tầm mắt lộ liễu nhìn như thế, hơi hơi gục đầu xuống, lộ ra một cỗ xấu hổ phong tình, tựa như vầng trăng ảo diệu, đẹp đến Lý Lăng Húc kinh thán, trời sinh nàng giống như một bức họa, ý cảnh sâu xa mà u nhã.

“Nàng có bằng lòng theo ta vào cung?” Lý Lăng Húc kiềm chế lại tâm tư đang nóng vội của hắn.