Chương 15

Đồ Thập Mị nhắm hai mắt lại, để mặc tỳ nữ tắm rửa cho mình, những cánh hoa hồng nhiều vô kể trôi lơ lửng trong nước, không biết tỳ nữ kia cho gì vào nước, không bao lâu sau trong dục trì đã truyền lên hương thơm xông vào mũi, thật là dễ ngửi, nhưng lại làm cho Đồ Thập Mị mơ màng buồn ngủ.

“Tiểu chủ, tắm rửa xong rồi, xin đứng lên nô tỳ thay người mặc y phục.” Ngữ khí nữ tỳ cung kính nhu thuận.

Nữ tỳ tên Tử Sam, trước là nha hoàn bậc hai của Túy Nguyệt lâu, mặc dù cũng coi như mi thanh mục tú, nhưng ở phủ công chúa phần đông là mỹ nhân, dung mạo như vậy nếu so ra có thể bị xem là xấu xí. Tuy nhiên nhờ có chút đầu óc, biết quan sát sắc mặt, Đồ Thập Mị liền chọn nàng làm thϊếp thân nha hoàn.

Tử Sam không hiểu vì sao mình có thể được tiểu chủ này chọn làm thϊếp thân nha hoàn giữ bên người, được thăng cấp lên nhất đẳng nha hoàn. Nàng cũng coi như là nha hoàn lâu năm ở Túy Nguyệt lâu, gặp qua vô số tiểu chủ, duy chỉ có tiểu chủ này dám đối đầu làm khó dễ Phùng ma ma, mà Ngũ công chúa lại không có nửa điểm trách tội, thiên vị sủng ái, Phùng ma ma luôn ỷ thế hϊếp người nay thấy tiểu chủ, kính cẩn nghe theo y như một con cừu nhỏ. Trước giờ nàng không thích làm nhất đẳng nha hoàn, hầu hạ bên người tiểu chủ, cho nên nàng một mực không biểu hiện tốt để được chọn, không cầu có công, chỉ mong không phạm sai lầm. Bởi vì Túy Nguyệt lâu thay đổi vô số tiểu chủ, nếu hầu hạ nhầm tiểu chủ lòng dạ hẹp hòi, so với tâm phúc lúc trước hơn phân nửa sẽ bị làm khó dễ. Cho nên làm nha hoàn bậc hai, không tranh tình cảm chủ tớ, không đoạt quyền thế là tốt nhất. Hiện tại mình được Đồ tiểu chủ chọn làm thϊếp thân nha hoàn, chỉ hy vọng tiểu chủ này có thể được sủng ái lâu hơn một chút. Bất quá với tư sắc cùng tâm kế của tiểu chủ, Tử Sam cảm thấy thời gian sủng ái của vị tiểu chủ này sẽ không quá ngắn.

Đồ Thập Mị mở mắt, sau đó đứng dậy, dáng người thướt tha yêu kiều như bạch ngọc rất nhanh đã được tỳ nữ hầu hạ phủ khăn lên, tỳ nữ được huấn luyện tốt sớm đã chuẩn bị sẵn y phục hoa lệ. Đồ Thập Mị phát hiện trang phục Lý Minh Nguyệt đưa tới phần lớn đều là màu đỏ thắm, nàng ta thích mặc đồ đỏ, lại cũng thích nhìn người khác mặc đồ đỏ, rất có vài phần bá đạo lấy thứ mình yêu thích, muốn người khác cũng phải thích theo. Thật sự Đồ Thập Mị không có màu sắc nào là đặc biệt yêu thích, không phải do nàng tự phụ, mà nàng thiên sinh lệ chất không khó phối đồ, màu nào mặc cũng được. Màu đỏ mặc trên người Đồ Thập Mị, mỹ luân xinh đẹp, như một đốm lửa rực cháy, diễm quang lóe ra tứ phía, rất đẹp nhưng lại lộ ra một cỗ hơi thở nguy hiểm.

Tử Sam cảm thấy dung mạo tiểu chủ như vậy ở phủ công chúa thật đáng tiếc, dung mạo này so khắp thiên hạ cũng có thể đứng nhất hoặc nhì, thậm chí có thể còn hơn Ngũ công chúa, không phải hơn ở nét mặt, mà là hơn ở thần thái, phong nhã. Tiểu chủ mặc màu trắng cao ngạo tinh khiết như băng tuyết, mặc màu xanh mang vẻ thanh nhã, mặc màu vàng quý khí bức người, mặc màu đen quyến rũ câu hồn, mặc màu đỏ tuyệt diễm nhất bốn phương. Ở phủ công chúa Tử Sam gặp qua vô số mỹ nhân mỗi người một vẻ, nhưng không một ai có thể thay đổi biến hóa giống tiểu chủ, thậm chí nàng chỉ cần thay đổi tâm tình, cũng giống như hóa thành một người khác, người như vậy, Tử Sam chưa từng gặp qua. Mà bất luận Ngũ công chúa mặc màu gì, đều làm cho người ta có một cảm giác, xinh đẹp giống như Ðát Kỉ, là hồng nhan họa thủy.

Tử Sam trang điểm cho Đồ Thập Mị xong, tổng quản Lý Khả quan sát kỹ từ đầu tới chân Đồ Thập Mị một lần, đây thật là tuyệt sắc. Tâm tư hắn có chút phức tạp, ẩn ẩn có chút ghen tỵ. Lâu nay, hắn cứ tưởng rằng Ngũ công chúa chiêu tẩm mỹ nhân cũng không bao giờ động tâm, nhưng nay nhìn thấy Đồ Thập Mị, có chút bất an, hắn có thể chịu được Ngũ công chúa phong lưu, trêu chọc khắp nơi, chứ không muốn nàng độc sủng một người. Nhưng hắn là tớ, nàng là chủ, cho dù Lý Khả không cam lòng, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng chiêu sủng Đồ Thập Mị. Truyện Bách hợp hay tại truyenhdt.com

* * *

Lý Khả dẫn Đồ Thập Mị đi đến chủ viện của công chúa, dọc theo đường đi, tuy lòng Đồ Thập Mị không yên, nhưng ngoài mặt lại như trước bình tĩnh tự nhiên, nàng cũng không muốn đem cảm xúc bất an của mình biểu lộ ra ngoài.

Vào chủ viện, liền nghe thấy một mùi hương thoang thoảng, Đồ Thập Mị cảm thấy phủ công chúa nơi nơi đều có hương, tùy hoàn cảnh mà chọn một loại hương, cũng không biết có phải hương tự điều chế hay không, nếu đúng như vậy, người điều hương này thật đúng là nhàn hạ thoải mái. Đồ Thập Mị nào biết rằng người điều hương này chính là nữ nhân của tỷ tỷ.

Lý Khả đưa Đồ Thập Mị tới phòng ngủ ở hậu viện, liền lui ra ngoài, Đồ Thập Mị cách một tấm màn châu chợt nghe thấy tà âm, vừa nghe thanh âm kia nàng đã đoán được đại khái, sắc mặt nàng ửng đỏ, không dám nhìn cảnh xuân như ẩn như hiện, xuân cung đồ trực tiếp. Sao nàng có thể trấn định nổi, rốt cuộc vẫn là thiếu nữ mười tám tuổi chưa nếm sự đời, tuy rằng đã chuẩn bị tốt tâm lý trên lý thuyết, nhưng vẫn cảm thấy ngượng ngùng. Đồ Thập Mị nhịn xuống xúc động muốn chạy trốn, ngày sau sợ là tình cảnh như vậy sẽ còn gặp nhiều, vẫn nên sớm tập thành thói quen để sau này thoải mái hơn. Chính là trong lòng không khỏi có chút oán giận, trên giường Ngũ công chúa không phải đã có người sao, còn truyền mình đến làm gì, nếu cùng lúc để cho mình và những người khác hầu hạ thì tuyệt đối không thể. Tuy rằng nàng đã đem tự tôn bán cho ma quỷ, nhưng cũng phải có giới hạn, bởi vậy Đồ Thập Mị chỉ đứng bên ngoài, không hề muốn đi vào.

“Ngươi đứng bên ngoài chờ lâu như vậy không mệt sao? Đi vào cho ta.” Bên trong truyền đến thanh âm kiều mị của Lý Minh Nguyệt, thanh âm hiển nhiên khác với lúc bình thường.

“Ta đang chờ Ngũ công chúa xong việc.” Đồ Thập Mị cũng không sợ thân phận của Lý Minh Nguyệt, ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh cự tuyệt.

“Ngươi không tiến vào thì làm sao học hỏi được, ta không thích người chuyện gì cũng không biết lên giường với ta.” Lý Minh Nguyệt nghe được ý kiên định cự tuyệt bên ngoài, khóe miệng nhếch lên, người này nhìn như có thể vì đạt được mục đích không từ bất cứ thủ đoạn nào, nhưng tận trong xương tủy chính là một người cao ngạo.

Đồ Thập Mị hiểu rõ dụng ý của Lý Minh Nguyệt, trong lòng căng thẳng, Ngũ công chúa thật đúng là người phóng đãng, da^ʍ loàn, việc thế này còn muốn cho người ta nhìn, phóng đãng quá đáng. Nhưng hôm nay, Đồ Thập Mị là không trâu bắt chó đi cày, không thể không nghe theo, nàng thập phần không tình nguyện vén màn châu lên, chậm rãi nâng cước bộ đi vào.

Vừa vào đã thấy thân thể như ngọc của Lý Minh Nguyệt nằm trên ngọc tháp, mị nhãn như tơ, một nữ tử khác dung mạo xinh đẹp bày ra mọi cách thân mật lấy long, hoàn cảnh này làm người ta mặt đỏ tai hồng, Đồ Thập Mị theo bản năng xoay đầu qua một bên, không dám nhìn.

Ánh mắt Lý Minh Nguyệt vẫn dõi theo Đồ Thập Mị, chỉ thấy cần cổ trắng nõn của Đồ Thập Mị lúc này hơi phiếm hồng. Quả nhiên vẫn còn ngây ngô, nếu cái này cũng không dám nhìn, vậy thì mình phải dạy dỗ nhiều hơn mới được.

“Xoay mặt qua đây, nhìn cho kỹ từng động tác của nàng.” Lý Minh Nguyệt hoàn toàn không biết xấu hổ nói với Đồ Thập Mị, chuyện này đối với Lý Minh Nguyệt mà nói chẳng qua chỉ là trò trẻ con.

Đồ Thập Mị không thể không đem tầm mắt một lần nữa nhìn sang, coi như là xem xuân cung đồ, nực cười, mình há có thể bị chuyện phòng the hù dọa. Làm một người tâm trí kiên định, không sợ hãi điều gì chính là điều kiện tiên quyết, lúc nào cũng có thể điều chỉnh tâm tình của mình, cho nên đã đi đến bước này, ngoại trừ chấp nhận, Đồ Thập Mị không có lựa chọn nào khác. Những gì xảy ra hôm nay đều là bàn đạp cho ngày sau, nghĩ như thế, trong lòng Đồ Thập Mị trấn an lại.

Lý Minh Nguyệt nhìn cổ Đồ Thập Mị đã sắp hết đỏ, khi tầm mắt một lần nữa nhìn sang đã bớt ngượng ngùng rất nhiều, không thể không cảm thán, Đồ Thập Mị thật đúng là có thể ở nghịch cảnh nào cũng sống được. Có thể trong thời gian ngắn nhất điều chỉnh lại tâm tình, Lý Minh Nguyệt cảm thấy người kia từ nhỏ lớn lên trong cung đã làm tốt lắm rồi, không nghĩ tới nhất giới dân nữ cũng có thể làm được. Người này rốt cuộc có thể cho mình bao nhiêu kinh hỉ đây? Lý Minh Nguyệt có chút gấp gáp chờ mong.