Chương 17

Người đó đã tới đây rồi sao? Các vị khách đã bắt đầu tới Cung điện ngày hôm nay. Ta lục tung trí nhớ để tìm những người đã tới.

"..."

Thật khó để chỉ ra một người trong vô số các vị khách. Có Đại công tước Chrome và phu nhân, Đại công tước Lilteang, đại linh mục và gia đình của ngài ấy từ Vương quốc phía bắc, con của Nữ công tước Cranthia xứ Samoneau, Vương tử Heinley từ Tây Quốc, Hoàng đế Sirim nước Blue Bohean..

Vấn đề là họ không đi nheo nhóm nhỏ hai hay ba người. Chỉ tính Đại công tước và phu nhân thôi, còn có các hiệp sĩ đi theo, người hầu, người hộ tống; rồi con số đó nhân lên nhiều lần với các vị khách khác. Ta không biết là thư đến từ phụ nữ hay đàn ông, già hay trẻ, địa vị như thế nào. Gần như ta không thể xác định được chủ nhân của Queen.

- Ta không biết ngươi là ai.

Ta suy xét một chút rồi thêm vào.

- Vậy ngươi có biết ta là ai không?

Ta chắc chắn rằng họ không biết: Ta chỉ là một trong vô số người sống trong cung điện mà thôi. Ngay khi ta viết xong bức thư, Queen liền nhảy đến bên cạnh.

"Con chim này thông minh thật, thưa Hoàng hậu."

"Kể cả khi đang rỉa lông, nó vẫn dán mắt vào Hoàng hậu."

Các thị nữ bật cười khi Queen dụi dụi đầu vào người ta.

"Thật sao?"

Ta xoa đầu nó, và nó kêu lên một tiếng hài lòng rồi khẽ nhắm mắt. Ta cuộn tờ giấy lại rồi buộc vào chân nó. Queen tung cánh, đáp xuống giường, nhảy múa một chút trước khi bay ra ngoài cửa sổ.

"Thật là một chú chim thông minh.."

Người chủ sẽ phải khá thông minh mới có thể nuôi dạy được một chú chim như vậy. Họ là người như thế nào đây? Một phụ nữ trẻ xêm xêm tuổi ta như Laura? Một quý bà hay là một quý ông lịch lãm? Một vị quý tộc hào sảng? Hay một hiệp sĩ không biết gì ngoài thanh kiếm?

"Hoàng hậu, người có thích chim không?"

Nữ bá tước Eliza đến bên cạnh khi ta đương lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Có, ta nghĩ chúng thật đáng yêu."

Chú chim đó thật sự rất tuyệt với, và chủ nhân của nó hẳn cũng phải như thế. Nữ bá tước Eliza mỉm cười, nửa có ý khích lệ ta.

"Vậy tại sao người không nuôi một hoặc hai con chim loài đó, hay bất kì loài nào khác nhỉ?

" Ồ phải rồi nhỉ, sẽ rất tuyệt nếu nuôi một chú chim từ khi còn bé xíu đó Hoàng hậu. "

" Hãy nuôi chúng cùng nhau nhé! "

Nghe thật hấp dẫn, nhưng rồi ta nghĩ một chút và lắc đầu.

" Không, chỉ ngắm nhìn chúng khác với nuôi dưỡng. "

Queen đặc biệt thông minh nhờ vào sự huấn luyện của chủ nhân nó. Ta không rõ mình thích chim, hay chỉ thích Queen thôi. Nếu nuôi thú cưng, ta sẽ phải chắc chắn rằng ta yêu thương nó trước khi nuôi.

" Ta đã không gặp Tử tước phu nhân Verdi từ hôm qua nhỉ.. "

" Cô ấy đã vội vàng trở về gia trang của mình. "

".. Lại có chuyện gì sao? "

Các thị nữ liếc nhìn nhau. Không giống với các thị nữ khác, Tử tước phu nhân Verdi không có dinh thự ở thử đô, nên cô ấy thường xuyên phải trở về dinh thự của mình vì chuyện gia đình. Vấn đề là phần lớn các" chuyện gia đình "ấy đều là chuyện chẳng lành.

" Thần nghe nói con trai cô ấy đã đánh bạc ở nước ngoài. "

" Còn Tử tước đã qua lại với một phụ nữ thường dân đã lập gia đình, đến mức chồng của cô ta đã kiện. "

Rất nhiều quý tộc như thế. Con trai dính líu cờ bạc, chồng cặp kè người khác.

" Ừ.. "

Tử tước phu nhân Verdi hẳn đã phải gánh chịu nhiều khó khăn. Mặc dù rất lo lắng nhưng ta không thể giúp đỡ nếu cô không tự mình nhờ vả bởi sự quan tâm của ta có thể động chạm đến lòng tự trọng của cô ấy. Và kể cả khi cô ấy muốn được giúp đỡ, ta cũng chẳng biết nên giải quyết thế nào..

" Mọi người đều có vấn đề của mình nhỉ. "

Ta thở dài, đưa tay ra đóng cửa sổ đang mở.

* * *​

Ngày tiếp theo, nhiều vị khách bắt đầu đổ xô về Cung điện, mở đầu chính là Vương nữ của Vương quốc phía nam vào sáng sớm. Thời gian trôi qua thật nhanh khi ta chào hỏi cô ấy và các hộ vệ. Có lẽ vì hôm nay trời mưa mà ta thấy mình bận bịu hơn ngày thường.

Khi ta trở về phòng vào buổi tối, ta thấy Queen đang ngồi trên khung cửa sổ, nhìn vào hư vô với vẻ tội nghiệp trong lúc chờ ta. Ta mở cửa. Nó rón rén vào phòng, cả người ướt nhẹp và đương run lên vì cái lạnh.

" Chúa ơi, chủ nhân của ngươi để ngươi bay trong cái thời tiết như vậy sao? "

"! "

" Ngươi đang run kìa, hẳn là có thư phải không? "

"... "

Ta nghiêm mặt lại vì tập trung choàng lên Queen một cái khăn mềm và nhẹ nhàng lau khô bộ lông ướt sũng của nó. Queen chần chừ một chúng nhưng rồi nhanh chóng gà gật trong vòng tay ta. Lau cho đến khi người nó hoàn toàn khô ráo, ta cẩn thận lấy mảnh giấy được buộc dưới chân Queen ra. Dòng chữ viết tay có nhoè đi chút ít vì mưa, nhưng nội dung thì thế này:

- Vậy chúng ta cá cược nhé? Người nào biết được danh tính người kia trước là thắng.

Lần trước ta đã viết gì ấy nhỉ?

* * *À, ta hỏi người đó là ai. Người đó muốn cá cược nhỉ, ta đến bàn và trả lời bức thư.

- Ngươi sẽ cược cái gì đây?

Sau khi viết xong, ta nhìn Queen, trông ra cửa sổ. Mưa vẫn đương quật mạnh vào kính, và chắc chắn sẽ còn mưa hàng tiếng đồng hồ nữa. Nếu ta để nó đi, nó sẽ bị ốm mất. Queen đang nhìn ta thay vì nghịch chiếc khăn tắm. Ta đặt bút xuống bàn, còn nó nghiêng nghiêng đầu nhìn ta và bay tới bàn. Có vẻ nó đang đọc lướt qua nội dung tờ giấy, rồi đưa chân ra tỏ ý muốn buộc tờ giấy vào.

" Không. "

"? "

" Trời đang mưa. Nếu ta để ngươi bay, ngươi sẽ bị ốm đấy. "

Chú chim chần chừ một chút như thể hiểu ý ta. Ta ôm nó vào lòng và vỗ nhẹ vào đầu nó.

" Ngươi có thể ngủ với ta hôm nay. Chờ mưa dừng rồi hẵng đi. "

"! "

Nghĩ lại thì.. nó là một con chim trống. Liệu chim có quan tâm tới giới tính con người không nhỉ? Sao tự dưng nó đông cứng người vậy?

* * *​

Ta đi tắm rồi khoác lên mình một cái áo choàng. Khi trở lại phòng, Queen đã nằm trên giường. Ta định làm một cái nệm riêng cho nó ngủ cạnh ta, nhưng nó đã nằm ngửa ra rồi.

"... "

Chim có thể ngủ trong tư thế nằm ngửa như vậy sao? Đáng yêu quá.

Khi tới gần, ta càng ngạc nhiên hơn nữa vì nó thở với cái mỏ hơi hé hé. Dù có chạm nhẹ vào, nó cũng chẳng thèm tỉnh giấc. Ta bèn nằm xuống cạnh nó. Ta nằm im, cảm nhận hơi ấm bên cạnh vai mình. Có lẽ nhiệt độ cơ thể của Queen khá cao nên ta vẫn có thể cảm nhận được dù nó đang nằm khá xa.

Khi ta đang chăm chú nhìn nó, Queen mở mắt. Nhìn đôi ngươi phớt tím làm ta nhớ tới Vương tử Heinley.

Nói mới nhớ, vị Vương tử đó cũng có ánh mắt tựa một con chim ưng vậy. Ta vươn tay, vuốt ve má Queen, để rồi đôi mắt sáng quắc của nó khe khẽ khép lại.

" Ngươi đẹp thật đấy, Queen à. "

Ta khẽ thì thầm, và chú chim vươn mình rồi dùng đôi cánh nhẹ ôm lấy ta.

" Ngủ ngon nhé Queen."