Chương 45: Ngoại truyện

- Hoàng Thượng, Sở Vương xin cầu kiến.

- Mau truyền.

Từ ngoài thư phòng một tiểu thiếu niên trắng trắng nộn nộn bước vào. Khuôn mặt phi thường khả ái. Hai má hồng nhuận, ánh mắt mang theo ý cười tinh nghịch, căn bản không có phong thái tuấn lãng tiêu sái như Đại Hoàng huynh của mình.

Hoàng Thượng nhìn thấy tiểu đệ đệ bước vào, lập tức phất tay cho tất cả lui ra. Đến khi cửa thư phòng đóng lại, bộ dạng lạnh lùng, trầm ổn cũng biến mất.

Thiếu niên khả ái được gọi là Sở Vương thấy trong phòng không còn ai cũng chẳng hành lễ, nhanh chân chạy đến bên Hoàng huynh.

Hoàng Thượng nhìn thấy đệ đệ khả ái chạy tới liền theo thói quen nhích người, nhường một phần vương tọa cho đệ đệ. Sở Vương cũng như đã quen, trèo lên ngồi cạnh Hoàng huynh, tay đưa tới Ngọc Tỷ nghịch nghịch.

Nếu cảnh tượng này bị người khác nhìn thấy ắt hẳn sẽ nói Sở Vương mưu đồ tạo phản, khi quân phạm thượng, nhưng đối với huynh đệ hai người lại biến thành huynh hữu đệ cung.

- Hạo ca ca, chúng ta hôm nay đến chơi cùng Phụ Hoàng, Mẫu Hậu đi.

Giọng nói thiếu niên trong trẻo, mang theo chút hương vị tản mát của một cậu nhóc chưa trưởng thành.

Mặc Kỳ Hạo hai mắt nhu hòa, cưng chiều nhéo má Hoàng đệ:

- Hảo, đến thỉnh an Phụ Hoàng cùng Mẫu Hậu, nhân tiện nếm chút điểm tâm của Xuân Yến cô cô.

***

Qua nhiều năm Vũ Khánh cung vẫn không thay đổi, tuy đã là Thái Hậu, nàng vẫn chỉ ở tại nơi này.

Chưa kịp bước chân vào, từ sân trước đã nghe tiếng đao kiếm va chạm. Bước chân của huynh đệ Mặc Kỳ Hạo vẫn không dừng lại.

Đừng hỏi tại sao cấm vệ quân cùng Hoàng Thượng lại bình thản đến thế, bởi vì bọn họ đã quen với loại tiếng động này phát ra từ nơi đây. Ban đầu còn tưởng thích khách đột nhập, nhưng lâu dần cũng chẳng ai giám quản, căn bản loại tiếng động này là vì Thái Thượng Hoàng cùng Hoàng Thái Hậu ngứa tay đánh vài kiếm a.

***

Trong sân, hai thân ảnh vô cùng linh hoạt, trường kiếm trong tay thoát ẩn thoát hiện làm cho cấm vệ một trận hoa mắt. Mặc Kỳ Hạo nhìn Phụ Hoàng cùng Mẫu Hậu đánh qua đánh lại, không khỏi ngứa tay. Cởi lớp long bào trên người xuống đưa cho Vương công công, đoạt lấy thanh kiếm trong tay một cấm vệ, liền phi thân nhập cuộc.

Chỉ thấy đạo kiếm lóe sáng, thân ảnh Mặc Kỳ Hạo đã bị bao vậy, Mặc Kỳ Phong cùng nàng song kiếm hợp nhất, đánh cho Hoàng nhi không kịp đỡ trả.

Vương công công toàn thân run rẩy, chỉ cầu trời khấn Phật cho lần đánh kiếm này mau mau kết thúc.

Cũng không thể nói Mặc Kỳ Hạo kém cỏi, căn bản là Mặc Kỳ Phong cùng nàng quá ăn ý, mỗi kiếm xuất ra đều chặn đường lui của Hoàng nhi.

Mặc Kỳ Vũ thấy Phụ Hoàng, Mẫu Hậu cùng Hoàng huynh đánh qua đánh lại, vô cùng thích chí chạy vào nhập cuộc. Mặc Kỳ Hạo thấy Hoàng đệ chạy vào, liền lách người chắn trước bảo vệ, miệng hô lớn, có chút không cam tâm:

- Hoàng nhi nhận thua, Phụ Hoàng, Mẫu Hậu đừng đánh nữa.

Nghe được câu nói của Hoàng nhi, Mặc Kỳ Phong cùng nàng liền thu kiếm. Cái màn đánh qua đánh lại này đã hơn 9 năm, lần nào cũng là Mặc Kỳ Hạo nhận thua trước.

Sở Vương - Mặc Kỳ Vũ từ sau lưng ca ca ngó đầu ra, chớp chớp mắt nhìn nàng cùng hắn thỉnh an:

- Kỳ Vũ tham kiến Phụ Hoàng, Mẫu Hậu. Phụ Hoàng, Mẫu Hậu vạn an.

Nàng bật cười ha hả, nhìn đứa con thứ hai của mình có chút đắc ý, nhanh đưa tay vẫy vẫy ý gọi Mặc Kỳ Vũ qua.

***

Cuối cùng cũng yên vị, Mặc Kỳ Hạo nhìn một bàn thức ăn trước mắt lại thấy ấm áp, như thường lệ gắp cho Kỳ Vũ vài chiếc bánh bao nhân thịt hình thỏ con.

Mặc Kỳ Phong cũng đưa đũa gắp thức ăn cho nàng. Thiên Kiệt nhìn nhìn mọi người, thấy ai cũng gắp đồ cho người trong tim, liền làm theo, gắp chút điểm tâm vào chén Xuân Yến.

Thời gian hóa ra lại qua nhanh như vậy. Mặc Kỳ Phong giờ đây đã là Thái Thượng Hoàng, chuyển lại hết tất thảy mọi việc bận rộn cho Đại Hoàng tử Mặc Kỳ Hạo - nay đã là Hoàng Đế đương triều lo liệu. Còn hắn lại ung dung thảnh thơi cùng nàng một đời hạnh phúc bình an.

Mặc Kỳ Vũ là Hoàng tử thứ hai, lớn lên lại không giống Mặc Kỳ Phong, mang theo nét tà mị xinh đẹp, chỉ có điều, dù đã trưởng thành nhưng suy nghĩ lại như hài tử. Mặc Kỳ Hạo vô cùng cưng chiều đệ đệ này. Đừng nói tới Ngọc Tỷ, ngay cả Long bào cũng đã từng cho đệ đệ mặc.

***

Nhìn một nhà quây quần bên nhau nàng lại không giấu được chút cao hứng.

Chưa từng nghĩ có thể hạnh phúc như vậy

Cũng chưa từng nghĩ sẽ có một gia đình ấm áp như thế

Càng chưa từng nghĩ sẽ yêu một người nào đó hơn chính bản thân mình

Thế nhưng , hóa ra những thứ nàng "chưa từng nghĩ" lại luôn bên cạnh nàng. Ở thế giới kia không thể nào có được, nhưng ở nơi đây lại chân thực vô cùng. Vậy còn muốn trở về sao?

Đường nhiên là... không...

Hết

***

Đến đây là kết rồi. Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ cậu chuyện này. Tuy còn quá nhiều lỗi nhưng đừng ném đá nha. Mình sẽ đăng tiếp truyện mới là " Thiên Mệnh Khó Cưỡng " mong mọi người ủng hộ. bye bye.