Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoàng Hậu... Ta Yêu Nàng!

Chương 32: Khởi binh

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Khởi bẩm Hoàng Thượng. Con trai Lưu gia, Lưu Di Kính tuy phạm trọng tội nhưng dù gì Lưu gia đã lập không ít công cho Mặc Quốc ta. Nhờ gốm Lưu Y của bọn họ chúng ta không cần bỏ giá cao nhập các loại mặt hàng gốm sứ của nước khác, mà còn có thể xuất gốm Lưu Y của ta ra thị trường. Thần khẩn xin Hoàng Thượng khai ân.

- Chúng thần khẩn xin Hoàng Thượng khai ân...

Mặc Kỳ Phong ngồi trên Vương vị, mày khẽ nhíu lại.

Kể từ ngày hắn trọng thương từ Ngạo Quốc trở về, đây là buổi Triều đầu tiên. Thật không ngờ chuyện Lưu gia bị xung công tài sản lại nhanh như vậy đã truyền đến tai người trong cung. Mà cũng phải thôi, Lưu gia qua lại với không ít đại thần trong triều, biến cố lần này lớn như vậy bọn họ không biết mới lạ.

Vả lại cảnh tượng trước mắt hắn cũng thật "sinh động" đi, tất cả văn võ bá quan đều nhất mực xin cho Lưu gia này một con đường sống, quả là một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ :

- Trẫm hỏi các ngươi. Lưu Di Kính kia đã phạm vào những tội nào ?

- Khởi bẩm Hoàng Thượng, Lưu Di Kính kia quả thực kể không hết tội, nh...

- Dừng. Ngươi vừa rồi đã nói đúng trọng điểm. Vậy ta hỏi ngươi thêm một câu, Những tội của hắn gây ra theo bộ luật của Mặc Quốc phải sử lí thế nào ?

Lâm thượng thư toàn thân mồ hôi như tắm, run rẩy trả lời :

- Đáng... Đáng tru di cửu tộc.

- Ha Ha Ha

Mặc Kỳ Phong bỗng chốc bật cười :

- Đúng vậy, Lưu gia kia dù có tru di cửu tộc ngàn lần cũng không hết tội. Trẫm không phải đã nể mặt công lao của bọn họ mà tha chết, chỉ xung công tài sản, văn cõ bá quan các ngươi còn muốn gì nữa.

- CHÚNG THẦN KHÔNG DÁM...

Mặc Kỳ Phong lúc này lại như vừa rồi người cười lớn không phải là mình, giọng nói âm trầm, mang nặng sát khí lại vang lên :

- Về truyện gốm sứ của Mặc Quốc, ta đã phái người đến Thứ Châu, quyết định sử dụng gốm của Hoặc gia.

Bên dưới bắt đầu có tiếng xì xào.

Viên quan Giáp :

- Hoắc gia ? Chưa từng nghe nói nha.

Viên quan Ất :

- Chuyện này là sao ? Hoắc gia nào cơ ?

Hắn ngồn trên Vương Vị đưa tay ra hiệu, Thiên Kiệt hiểu ý lập tức cho người khiêng năm rương nặm vàng vào.

Từng rương được mở ra, văn võ trong triều lập tức chạy tới. Bên trong là bình hoa, bát, đĩa, đều là gốm trắng tinh xảo.

Lâm thượng thư tay cầm bình gốm, luôn miệng khen ngợi :

- Bình gốm này quả còn tốt hơn Lưu gia làm. Màu trắng tinh khiết thế này không phải ai cũng làm được. Vả lại hoại viết khắc mờ như ẩn như hiện quả là tuyệt tác nhân gian...

- Gốm Hoắc gia làm tuyệt đối không thua kém Lưu gia. Trẫm lần này xung công tài sản của Lưu gia chính là đã thủ hạ lưu tình, tha cho chúng một mạng. Trẫm cũng đã ngầm điều tra bấy lâu, phát hiện Lưu gia có qua lại với Nước Tống, lại còn bán không ít lô hàng cho bọn chúng. Chỉ riêng chuyện này trẫm cũng có thể khiến Lưu gia máu chảy thanh sông. Nếu không còn gì, lập tức bãi triều.

Mặc Kỳ Phong chưa kịp đứng lên Tôn tiết sứ đã chạy lại dâng tấu :

- Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần có việc muốn tấu.

- Nói.

- Hoàng Thượng, người xưa có câu " nước một ngày không thể thiếu Vua" vậy mà Hậu cung từ khi Hoàng Hậu bị phế vẫn chưa có ai lên nắm giữ Phượng Ấn để cai quản Hậu cung. Thần khẩn xin Hoàng Thượng mau lập Hậu.

- CHÚNG THẦN KHẨN XIN HOÀNG THƯỢNG LẬP HẬU...

- Chuyện này trẫm tự biết tính toán, Phượng Ấn theo luật cũ đưa đến cho Hoàng Phi.

- Hoàng Thượng, không thể được. Hoàng Phi vừa trúng tà, thần trí bất minh. Tính cách ngang bướng không hiểu phép tắc sao có thể xứng đáng nắm giữ Phượng Ấn cai quản Hậu cung. Thần khẩn xin Hoàng Thượng lập Hậu.

- Việc Trẫm đã quyết tốt nhất các ngươi ít lời. Về phần lập Hậu là chuyện nhà của Trẫm, các người không những muốn quản việc nước mà ngay cả việc nhà, việc lập thê tử của trẫm cũng muốn quản?

- Chúng thần không dám

- Không dám thì tốt. Bãi triều.

~~~~~~~~~~~~~~~~

Vũ Khánh cung :

- Tam tẩu, người thật giỏi, Hoạ đẹp quá.

- Y Dao, muội đừng khen nữa, ta sẽ tự cao đó.

Xuân Yến từ ngoài chạy vào :

- [1]Quận Chúa, Tuyết Vân. Mau ra ăn táo.

[1] hồi trước mình có nhầm lẫn một chút. Công chúa Y Dao là đúng rồi, nhưng bây giờ Phong ca lên làm Vua thì Y Dao là muội muội phải gọi là Quận Chúa = em Hoàng Thượng..

Y Dao chu miệng kéo tay nàng chạy lại :

- Xuân Yến, đừng gọi ta là Quận Chúa nữa gọi Dao Nhi đi. Ta cũng nhỏ tuổi hơn tỷ, tỷ gọi ta muội muội cũng được.

Xuân Yến gãi đầu :

- Sao có thể như vậy, Quận Chúa xuất thân cao quý, nô tì nào dám gọi tên Ngọc của người.

Y Dao xụ mặt quay sang nài nỉ nàng :

- Tỷ tỷ, giúp muội khuyên Xuân Yến tỷ đi.

Nàng khẽ nhếch môi :

- Xuân Yến tỷ tỷ, đều là người một nhà, không cần đa lễ.

Y Dao nghe được ba từ "người một nhà", lòng ấm áp hẳn lên :

- Đúng vậy, người một nhà

Ba người lại ngồi xuống cùng nhau ăn táo vui vẻ.

Chuyện Lưu Di Kính và Tuý Hoa Lâu tối qua quả thực đã doạ nàng sợ. Cảm giác vô lực không một chút chống cự khiến nàng hoảng hốt. Nhưng cái giây phút vòng tay kia ôm nàng, nàng liền nhận ra, hắn - Mặc Kỳ Phong, chính là người nàng phải nắm giữ cả đời... Nàng cũng đã nghĩ thông suốt, bây giờ nàng là ai không quan trọng, điều duy nhất giúp nàng sống tiếp là hắn. Ký ức mất đi sẽ có một ngày lấy lại. Nhưng còn hắn, mất đi rồi, cả đời này sẽ không lấy lại được.

- Tại sao người một nhà lại không có phần ta ?

Mặc Kỳ Phong không biết đã đến từ bao giờ, tiêu sái bước đến bên nàng.

Nàng lúc này mới thu kí ức của mình lại :

- Chàng là ma sao ? Đi không có chút tiếng động. Muốn doạ người hả ?

Cả Vũ Khánh cung bất chợt phì cười.

~~~~~~~~~~~~~~~

Ngự Thư Phòng.

- Kỳ Phong, sao lại nhiều tấu chương thế này. Chàng không mệt sao ?

Hắn bỏ tấu chương trên tay xuống, kéo nàng vào lòng, đưa tay mát xa nhẹ vai nàng :

- Mệt, đương nhiên mệt. Nhưng những tấu chương này phải xem cho hết. Nàng mệt liền ngủ, ta làm gối cho nàng.

- Không cần, ta giúp chàng. Nếu để mỗi chàng cũng đống giấy tờ này, ta nghĩ 3 ngày ba đêm cũng chưa xong. Mà Kỳ Phong. Ta hỏi chàng nha. Xuân Yến nói lúc ta trúng độc, chàng vì cứu ta mà rơi xuống động băng. Sau đó vì sao lại thoát được, chàng nhớ không ? Xuân Yến nói lần đó lạnh quá nên tỷ ấy ngủ quên, không biết chuyện gì.

Hắn vẫn mát xa cho nàng, thong thả mở lời :

- Chuyện này ta cũng không nhớ rõ, lần đó ta ngất đi, chỉ mơ hồ cảm nhận. Nhưng Thiên Kiệt cũng nói cho ta biết...

Đúng vậy, lần đó quả là hắn phúc lớn mệnh lớn. Thiên Kiệt kể, ngày hôm đó bão tuyết dày đặc, Thiên Kiệt, Phương Kỷ cùng nhau tìm kiếm, nhưng mãi vẫn không thấy gì. Đúng lúc tuyệt vọng quay về hai người họ lại nhìn thấy gần đó có chút khói đó sắp tắt. Vừa nhìn Phương Kỷ liền nhận ra đó là ám hiệu, lập tức vẫn khinh công tới. Đến nơi mới phát hiện là một vách núi, đành tìm cách đi xuống, lại nhìn thấy một cửa động lớn, mà nơi đó còn dư âm chút khói đỏ. Bọn họ lập tức xuống dưới xem. Quả nhiên thấy hắn cùng nàng tay nắm chặt tay ngất đi. Thiên Kiệt và Phương Kỷ phải tính toán đường lên, dùng bao phần công lực để vừa đưa được người vừa không làm xụp Động. Tính toán chi li được nửa ngày, bọn họ quyết định tìm những chỗ cứng nhất trên vách tường, mượn làm nơi chuyển lực để bật lên.

Đến khi nên trên, hắn và nàng đều đã hôn mê bất tỉnh, Thiên Kiệt liền tức tốc đưa bọn họ về Hoàng cung Ngạo Quốc. Sau đó lập tức cáo từ đưa hắn về Mặc Quốc. Trên đường quả có gặp thích khách. Lần thứ nhất tình thế quả thật có nguy hiểm. Nhưng thật không ngờ lại có hai nhóm hắc y nhân, một nhóm có ý đến gϊếŧ hắn, một nhóm lại ngấm ngầm bảo vệ hắn. Đến cuối cùng cả hai phe hắc y nhân đều biến mất. Lần thứ hai gặp thích khách lại là trong rừng Đại Lâm. Lần đó có khoảng hơn 40 hắc y nhân, thân thủ còn lợi hại hơn nhóm trước. Tình thế nguy cấp, Thiên Kiệt một đấu năm còn được, nhưng một đấu 40 thì khó qua. Đúng lúc ấy đám nhân thú lần trước lại xuất hiện. Hắn nghe đến đây cũng cảm thấy có uổn khúc. Lần trong động băng được Bối Lạc A Thác cứu, hắn liền biết mục đích bọn họ đi theo hắn và nàng, lần này cũng là nhờ bọn họ cứu một mạng.

Nói chuyện đến quên trời quên đất, cuối cùng nàng cũng dần thϊếp đi trong lòng hắn.

~~~~~~~~~~~~~~~~

Từ ngoài Thiên Kiệt lúc này mới vào :

- Hoàng Thượng, mọi thông tin người cần, thần đều đã tra rõ.

- Nói.

- Đám hắc y nhân lần tập kích ở Ngự Hoa Viên là người nước Lưu. Thần cũng điều tra được hình xăm của bọn họ là sát thủ hàng đầu Lưu Quốc. Khói độc cũng do bọn họ thổi, theo như điều tra, Hoàng... Phan Linh đã đưa một đoàn hát ngoài cung vào, có thể là do đám thích khách này giả mạo. Lần đó cung nữ đứng sau dâng rượu cho người. bị Hoàng Phi dùng thứ kì lạ gϊếŧ chết cũng là người Lưu Quốc. Trương thái y đã điều tra kỹ, trong chén rượu có Đoạn Phách tán, khi uống vào toàn thân vô lực, nếu vận nội công lập tức đan điền tắc nghẽn, nổ tung mà chết.

Hắn nghe Thiên Kiệt nói cũng không có vẻ gì giật mình. Chuyện thích khách trong Ngự Hoa Viên không chín thì cũng tám phần là do Phan Linh làm, điều hắn không ngờ là Phan Linh còn cấu kết với Lưu Quốc, vả lại hắn cũng hiểu được lần đó vì sao nàng trước khi ngất đi lại hét lớn với hắn không được vận công. Quả nhiên Vân nhi của hắn vẫn là người hiểu rõ nội tình nhất :

- Nói tiếp.

Thiên Kiệt nãy giờ khẽ thăm dò sắc mặt của hắn, một chút biểu cảm nhăn mày cũng không có, lòng càng lạnh. Thiên Kiệt từ nhỏ đã đi theo Mặc Kỳ Phong, mặc Kỳ Phong có biểu cảm gì hắn đều hiểu ý. Tỷ dụ như bây giờ, Mặc Kỳ Phong một chút khó chịu cũng không có, tức là hắn thực sự đã tức giận. Không sớm thì muộn Phan Linh kia cũng sẽ sống không bằng chết :

- Thần cũng đã điều tra ra, lần từ Ngạo Quốc trở về hai nhóm thích khách chúng ta gặp là hai phe đối nghịch. Một nhóm do Phương Niên phái tới gϊếŧ người, một nhóm là do Thái Tử Phương Kỷ phái tới cứu người. Thần thật không hiểu, Phương Niên một lòng muốn trừ khử người, Phương Kỷ lại một lòng đến giải vây cho người, như vậy chẳng phải cố tình chống lại Phụ Hoàng hắn sao ? Phương Kỷ là ngồi trên ghế Thái Tử lâu quá rồi nên đầu óc ngu muội chăng ?

- Thiên Kiệt, ngươi thật không hiểu sao ? Phương Kỷ là đang mượn việc này nói cho Phụ Hoàng hắn biết, hắn cũng có thể vượt mặt ông ta, cũng có thể nắm giữ những việc Phương Niên không làm được.

- Vậy chẳng phải là đang ngấm ngầm đối nghịch với Phụ Hoàng hắn ?

- Ha... Ha... Đây không phải là ngấm ngầm mà là công khai.

- Khụ Khụ, vi thần đã hiểu. Nói tiếp đến lần gặp thích khách trong rừng. Hôm đó người hộ tống kiệu gần như chết sạch, đến khi thần tưởng chừng khó qua khỏi thì đám nhân thú lần trước gặp ở miếu hoang xuất hiện. Thật không ngờ " thứ kia " lại giúp chúng ta gϊếŧ sạch khích khách. Nhân thú đến cũng nhanh, mà đi cũng nhanh. Y như cơn gió, thần chưa kịp hiểu chuyện gì bọn họ đã biến mất.

Mặc Kỳ Phong vừa nghe tay vừa xoa nhẹ lên tóc nàng, tâm tình cũng dần được lấy lại :

- Được rồi, lần gặp thích khách không nói ta cũng biết rõ ai làm. Còn chuyện gì nữa không ?

- Còn một việc. Quả nhiên như người nói, ở biên cương [2]Ngũ quốc đã bắt đầu có biến, bọn họ dường như đang có âm mưu gì đó. Các doanh trại bắt đầu có nhiều hơn. Ngũ Quốc cũng dựng lên không ít kho lương, giống như sắp có chiến.

[2] ngũ quốc ở đây không phải tên của một quốc gia đâu, ý là năm nước gộp lại ý.

Mặc Kỳ Phong như vừa rồi nghe được thông tin rất bình thường, nói :

- Thông báo cho Đại Vương Gia và Nhị Vương gia, lập tức đề cao phòng bị canh giữ biên cương. Nếu Ngũ Quốc có động tĩnh lập tức thông báo.

- Rõ.

- Lui đi.

Thiên Kiệt khẽ cúi người:

- Vi thần cáo lui.

Hắn lúc này mới cúi xuống, ôm gọn nàng trong lòng, tìm cho nàng một tư thế thoải mái nhất, sau đó mới chuyên tâm phê duyệt tấu chương.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

- Hoàng Phi nương nương, đây là Bộ chén phỉ thuý của nghệ nhân nổi tiếng kinh thành làm, thần thϊếp xin tặng người.

- Hoàng Phi nương nương, đây là phấn má hồng làm từ một ngàn một trăm linh chín bông hoa mới nở, được đích thân thần thϊếp hái vào mỗi buổi sáng để làm tặng người. Mong Nương nương nhận lấy.

"......."

"........"

Đây chính là tình cảnh của nàng lúc này. Từ hôm Phượng Ấn đến tay, các nương nương, quý nhân, cho đến tú nữ đều đồng loạt đến Vũ Khánh cung nhận quan hệ. Từ chẳng quen biết, bọn họ nói thành thân thiết. Từ vô duyên gặp mặt lại từ miệng bọn họ biến thành duyên trời định sẵn. Nàng bỗng chốc biến thành người nổi tiếng, không ít người chạy đến lôi kéo quan hệ. Người thì một câu "nương nương" hai câu "nương nương" nhưng thực chất trong lòng đều không ngừng mắng chửi nàng.

Trong chốn thâm cung này, ngày hôm nay có thể bọn họ tôn sùng nàng, nịnh bợ nàng, tươi cười với nàng nhưng nào biết ngày mai, thời thế thay đổi, nàng sẽ biến thành thứ để bọn họ giẫm đạp, để bọn họ giễu cợt. Vậy nên, trong cung này chân tình chỉ là thứ nguỵ biện. Nàng sẽ không vì chút lễ vật này mà xưng tỷ gọi muội với bọn họ.

- Đem hết về đi. Hoàng Phi ta còn có việc. Đi trước.

Nàng đứng dậy giữa một đám nữ nhân, mặc kệ những ánh mắt đầy nịnh nọt kia, lãng đạm khởi giá đến Ngự Thư Phong.

Nàng giờ đã nắm giữ Phượng Ấn trong tay. Trong mắt thế nhân, nàng chính là Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ sắp được sắc phong. Là một nữ nhân biết lấy lòng Hoàng Thượng. Nhưng nào ai biết, chiếc ghế Hoàng Hậu này phải đi qua bao sinh tử mới ngồi lên được.

~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngự Thư Phòng :

Mặc Kỳ Phong :

- Tất cả lui hết cho ta. Thiên Kiệt, mau nói.

- Hoàng Thượng, có tin khẩn từ biên cương gửi đến. Nhị Vương gia Mặc Kỳ An thông báo, đêm qua doang trại của chúng ta có người đột nhập, tuy không có thương vong nhưng chuyện rất bất thường. Ngũ Quốc lại cùng lúc đem nhiều quân lính đến các điểm gần biên cương Mặc Quốc ta, e rằng có điều khó lường.

- Ngươi lui trước, thông báo với Nhị Vương Gia chúng ta bây giờ chưa nắm rõ được chủ ý của Ngũ Quốc, tuyệt đối không bứt dây động rừng. Ngấm ngầm quan sát trước.

- Dạ.

- Ngấm ngầm gì vậy ?

Nàng đúng lúc bước vào liền nghe thấy đoạn hội thoại này, tò mò hỏi.

Thiên Kiệt nhìn thấy nàng, liền cúi người :

- Thỉnh an Hoàng Phi.

Mặc Kỳ Phong lẹ miệng lập tức nói :

- Lui đi.

Đến khi Thiên Kiệt đi rồi, hắn liền đưa tay, vỗ nhẹ chỗ trống bên mình ý bảo nàng lại đó ngồi.

- Biên cương bắt đầu có biến. Ngũ Quốc xuất binh cùng lúc. Ta e rằng Mặc Quốc gặp nguy hiểm.

- Ngũ quốc ?

- Phải. Ngũ Quốc chính là bao gồm Lưu Quốc, Thục Quốc, Minh Quốc, Ngạo Quốc, Tống Quốc.

- Á, vậy theo chàng nói, chẳng lẽ Ngũ Quốc đang hợp lại, có ý liên thủ đánh Mặc Quốc ta ?

Nàng vừa nói vừa đến bên hắn ngồi xuống. Mặc Kỳ Phong đưa tay ôm nàng :

- E rằng là như vậy. Thà tin còn hơn không. Lần này Ngũ Quốc cùng lúc xuất binh không thể nào là trùng hợp được. Đêm qua doanh trại nơi biên cương Mặc Quốc có thích khách trà trộn, nàng thử đoán xem bọn chúng đến làm gì.

- Đương nhiên là để thăm dò rồi. Người xưa không phải có câu, biết người biết ta trăm trận trăm thắng sao ?

Hắn khẽ mỉm cười, đưa tay ấn nhẹ trán nàng :

- Thông minh. Không hổ là người Mặc Kỳ Phong ta chọn.

Nàng đưa tay kéo tay hắn xuống, nhếch môi :

- Cái này là đương nhiên.

Cả hai nhìn nhau, bỗng chốc bật cười.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ba ngày sau, từ biên cương lại có tin khẩn gửi đến nói, Ngũ Quốc đã bắt đầu có động tĩnh. Binh sĩ cùng lúc tiến đến cách biên Giới Mặc Quốc 100 dặm. E rằng bọn họ có ý khiêu chiến.

Mặc Kỳ Phong truyền tin, ra lệnh phái thêm 500 vệ quân đến bảo vệ biên cương.

Thêm bốn ngày nữa trôi qua, biên cương gửi tin về mỗi lúc một căng thẳng. Đêm qua một doanh trại bị đốt cháy, tất cả đều lo lắng. Mặc Kỳ Phong liền ra một quyết định táo bạo.

Hắn sẽ đích thân dẫn theo 5000 vệ quân đến chi viện. Cùng lúc trấn an nỗi lo lắng của binh sĩ.

Văn võ bá quan đều không ngăn cản được. Ai cũng đã biết, trước đây khi Mặc Kỳ Phong chưa ngồi lên Vương Vị, đã xông pha không biết bao trận mạc. Nhưng bây giờ tình thế lại khác. Hắn giờ đã là Hoàng Thượng cửu ngũ chí tôn. Nếu trên chiến trường đao kiếm vô tình, ngộ lỡ hắn gặp bất chắc thì Mặc Quốc sẽ thế nào ? Hắn ngày cả một Hoàng Tử còn chưa có, lấy ai làm người kế vị?

Mọi chuyện cứ theo chiều đó mà tiếp diễn. Hôm sau, Mặc Kỳ Phong thân vận áo giáp, tay cầm bảo kiếm, đứng trước 5000 vệ quân hô lớn :

- Lần này ra chiến trường e rằng lành ít dữ nhiều. Mặc Kỳ Phong trẫm xưa nay chưa từng bắt ép người khác. Trong số các ngươi, ai muốn ở lại thì mau chóng bước ra khỏi hàng. Trẫm tuyệt đối không làm khó dễ.

Tất cả 5000 vệ quân đều đồng loạt quỳ xuống :

- CHÚNG THẦN NGUYỆN HI SINH VÌ MẶC QUỐC, CÙNG HOÀNG THƯỢNG VÀO SINH RA TỬ, LÊN NÚI ĐAO XUỐNG BIỂN LỬA, CHẾT KHÔNG TỪ...

- Hảo. Người đâu, dâng rượu.

Hắn cầm bát rượu được đưa tới, dơ lên :

- Mặc Kỳ Phong trẫm kính các ngươi.

5000 vệ binh cũng đồng loạt đưa bát rượu lên uống.

Đúng vậy, 5000 vệ binh này chỉ là một con số không lớn đối với Mặc Kỳ Phong. Tất cả người nơi đây đều đã từng cùng hắn vượt qua sinh tử. Bọn họ sùng bái hắn, nguyện chết vì hắn, thề trung tận tuỵ.

Đến khi đoàn quân chuẩn bị xuất phát, từ cổng thành, một bóng dáng yêu kiều liền chạy tới :

- Mặc Kỳ Phong, đợi ta.

Đến khi nàng và hắn đứng đối diện nhau, trong lòng cả hai đều có chút quyến luyến.

Nàng nhìn hắn, bỗng dưng kiễng chân, đưa tay ôm ghì lấy hắn, khóe mắt cay cau, khẽ thì thầm :

- Nhất định phải bình an, ta đợi chàng trở về.

Hắn cũng đưa tay ôm ghì lấy nàng :

- Hảo, ta nhất định bình an, nàng hãy ngoan ngoãn đợi ta trở về.

Hắn nói xong, liền mặc kệ tất cả, cúi xuống hôn lên môi nàng. Nụ hôn rất nhẹ, nhưng lại khiến hai trái tim thổn thức.

Nàng đến khi nhìn thấy bóng hắn biến mất, mới nhận ra trái tim có phần bứt dứt, y như lần này hắn đi, tuyệt không trở lại vậy....

________________

Hết chap 32 :

Sau bao ngày mệt mỏi, cuối cùng cũng ra đc chap này.

Song hỏi nè, có bạn nào thích tr ngược tí hem ^^
« Chương TrướcChương Tiếp »