Chương 31: Hãy để kí ức của nàng có ta thêm một lần nữa...

Đã hai ngày qua đi, trong cung vậy mà xuất hiện không biết bao chuyện.

Đầu tiên phải kể đến việc Hoàng Thượng Mặc Kỳ Phong được đưa về cung trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, thương tích đầy mình. Rồi tiếp theo lại đến việc Hoàng Phi bỗng nhiên "trúng tà", ăn mặc khác thường, tính cách cũng điên điên khùng khùng nói mình không phải Bách Tuyết Vân.

Trong cung một đồn mười, mười đồn trăm. Còn ác liệt hơn giới truyền thông bây giờ.

Mặc Kỳ Phong mấy hôm nay Long thể còn chưa khoẻ hẳn đã chịu không ít áp lực. Ngẩng đầu nhìn đống tấu chương chất cao như núi, lại nghĩ đến nàng nói không nhận ra hắn, tâm tình bỗng chốc xuống dốc thậm tệ.

Trong hai ngày nay, hắn không ít lần đến Vũ Khánh cung, gặp nàng rồi lại không biết nói gì. Nàng vẫn khuân mặt ấy, vẫn tính cách ngang ngược ấy, nhưng trái tim lại không còn thuộc vè hắn nữa.

Đưa tay lên xoa huyệt Thái Dương, hắn cất giọng khàn khàn :

- Di giá Vũ Khánh cung

~~~~~~~~~~~~~~

Đến khi chỉ cách cửa cung mươi bước hắn liền dừng lại, đưa mắt nhìn vào trong.

- Xuân Yến, cho ta hỏi chút. Bây giờ là thế kỉ nào rồi mà ở đây ngay một bóng điện cũng không có, còn ngày ngày ăn mặc như phim cổ đại. Các người mặc có nóng không vậy ?

Xuân Yến hai ngày nay bị nàng tra tấn đến mức sống dở chết dở, bây giờ mà có thể ngủ, chắc chắn nàng ta sẽ lăn ra ngủ ngay :

- Tuyết Vân, muội đã nói nhảm hai ngày nay rồi đó. Mau tỉnh lại đi, trong cung đều lan chuyền nói Hoàng Phi "trúng tà", ta thật không biết Hoàng Thượng có thể chống đỡ giúp muội được bao lâu nữa đây.

Nàng mấy hôm nay cũng mệt mỏi không kém. Vừa mở mẳt ra liền thấy mình ở nơi xa lạ, trong đầu nàng chỉ hiện lên có một chút thông tin, " nàng tên Bách Thu Vân, 18 tuổi, sống ở thế kỉ XXI nhà ở đâu không nhớ, dáng vẻ của mình không nhớ. Nàng chỉ biết, trong tiềm thức, nàng không sống ở nơi này, không quen biết người nơi này, ngay cả vì sao đến đây cũng không biết ". Vậy mà gặp ai, bọn họ cũng hết gọi nàng là "Tuyết Vân" đến "Hoàng Phi".

Nàng đã nghe Xuân Yến nói, nàng tên Bách Tuyết Vân, 16 tuổi, hiện tại chính là Hoàng Phi được sủng ái. Nàng cũng đã gặp qua cái tên Hoàng Thượng Mặc Kỳ Phong kia, có thể nhận xét là một mỹ nam tử động lòng người. Nhưng sẽ không vì vậy mà nàng chấp nhân cái mắc "gái có chồng".

- Ây zaaaa, ta chán, ta muốn đi chơi. Xuân Yến, ở nơi này không có gì vui, chúng ta đi đâu chơi nha.

Xuân Yến chính là muốn đâm đầu chết cho xong, đưa tay che miệng ngáp một cái :

- Muội đó, đừng phiền ta nữa. Hiện tại muội đang bị bệnh, dù có kim bài ngự ban cũng không được phép xuất cung, trừ phi đích thân Hoàng Thượng đồng ý. vả lại lần trước muội chuồn ra ngoài không nói một tiếng làm Hoàng Thượng tức giận còn chưa sợ sao ? Bây giờ trong đầu vứt ngay cái ý nghĩ đó cho ta.

Nàng đưa tay nhón hạt ô mai trên bàn, đưa vô miệng, cất giọng phụng phịu:

- Hừ... Không biết đây là cái nơi quỷ nào mà giờ này còn Hoàng với chả Thượng. Cùng lắm ta tìm tên đó nói một tiếng muốn ra ngoài. Nếu hắn không đồng ý ta liền động thủ. Để xem nắm đấm ta cứng hay khuân mặt "sắc nước hương trời" của hắn cứng

Xuân Yến nghe được lời này liền cứng họng, chỉ muốn cúi xuống dập đầu với "đại" tổ tông này ba cái rồi chuồn cho lẹ.

Còn chưa kịp lên tiếng khuyên nhủ, bên tai đã chuyền đến tiếng nói trầm thấp :

- Có ai lại nhờ vả người khác như nàng không ? Chưa gì đã tính đến đoạn động thủ, chẳng lẽ nhìn mặt ta giống tên không biết phân biệt nặng nhẹ, lòng dạ hẹp hòi vậy sao ?

Nàng và Xuân Yến đồng loạt hướng ánh mắt về phía cửa. Sau khi nhìn rõ người đến, nàng liền đáp lại theo kiểu xỉa xói không thương tiếc :

- Là tự ngươi nói ngươi không biết phân biệt nặng nhẹ, lòng dạ hẹp hòi nha, ta đây không có nói đâu...

Nàng nói xong câu này cảm thấy không ổn, dù gì nàng cũng là có việc nhờ vả hắn, không thể cứ bộp chát người ta thế này được. Nghĩ vậy, nàng liền hắng giọng, đứng dậy đi đến cạnh hắn.

Không để ai kịp hiểu gì, nàng đưa tay vòng qua cổ hắn, kéo hắn đến sát khuân mặt nàng, cất giọng :

- Chậc... Chậc... Hảo huynh đệ. A... Không đúng. Hảo soái ca, thế này đi. Ta bây giờ muốn trịnh trọng thông báo với người, "TA-MUỐN-RA-NGOÀI" ngươi có-đồng-ý-hay-không ?

Hắn khẽ ngây người, đưa tay ôm eo nàng, cảm giác quen thuộc liền lấp đầy trái tim trống trải :

- Hảo, ta lập tức phê chuẩn cho nàng xuất cung.

Nụ cười trên môi nàng đã kéo đến tận mang tai, nhưng còn chưa kịp thu lại liền bị câu nói sau của hắn đạp một cước thót tim :

- Với điều kiện... Thứ nhất, nàng phải nghe lời ta. Thứ hai, phải tuyệt đối nghe lời ta. Thứ ba, phải tuyệt tuyệt đối nghe lời ta. Hiểu không ?

Nàng mắt trợn tròn, hét :

- WHAT? Như vậy tức là ngươi cũng đi ?

Hắn chữ đầu không hiểu nàng nói gì, nhưng toàn bộ vế sau thì hiểu, nhếch môi :

- Nói. Đồng ý hay không?

- Hừ... Cùng đi thì cùng đi. Ta đồng ý.

Đúng vậy, nàng đằng nào cũng là được ra ngoài chơi. Có thêm một ca ca hảo suất đi theo cũng không phải chuyện xấu gì. Vả lại, Phong ca này vừa có sắc vừa có tiền, nàng lại thiếu một chân cầm đồ. Vậy cho hắn đi cùng chẳng phải nàng lời to sao ? Ha... Ha.

~~~~~~~~~~~~~

Nửa canh giờ sau, ở cổng thành đã xuất hiện một đôi nam thanh nữ tú.

Vị cô nương sắc đẹp nghiêng thành, nữ gặp nữ mến, nam gặp nam yêu. Quả là đại đại mỹ nhân a.

Vị công tử đi cùng cũng chẳng kém, anh tuấn bất phàm, khí chất bá vương khiếng nữ gặp nữ yêu, nam thẳng nhìn thấy liền thành cong, nam cong nhìn thấy về nhà liền tương tư thành bệnh

[ Song : Hố... Hố, có phải hơi lố không nhầy. >_< ]

Nhưng bất quá vừa nhìn y phục liền biết là người giàu có, bọn họ với tới không nổi.

~~~~~~~~~~~~

Nhìn nàng vui đến quên đường về lòng hắn cũng có chút nhẹ nhõm. Lần này xuấn cung hắn không mang theo bất kì ai, ngay cả Thiên Kiệt và Xuân Yến cũng không.

Hôm nay nàng vận bạch y thanh khiết, hắn nhìn tà áo bay bày của nàng liền nhớ về chuyện nửa canh giờ trước.

Nàng lúc ấy toàn thân ăn mặc kì quái, áo thì mỏng manh, cánh tay không che hết, lại còn cái quần ngắn đến đùi, nộ ra đôi chân ngọc ngà. Tóc buộc đuôi ngựa gì đó, nhìn đến là tuỳ tiện. Hắn phải dùng biện pháp đe doạ, nàng mới chịu mặc y phục và trang điểm chải tóc cho tử tế.

Còn đang bồng bềnh trong dòng kí ức hắn liền bị tiếng gọi của nàng làm cho tỉnh lại :

- Phong, nhanh một chút, đứng đó làm gì ?

- Ừm.

Hai người cứ như vậy đi trên phố, thu hút không ít ánh mắt của mọi người.

Đối với Mặc Kỳ Phong, giới hạn của hắn là ở nơi đông người ồn ào bị nhiều ánh mắt dán chặt. Nhưng từ khi yêu nàng, giới hạn của hắn liền bị phá bỏ. Chỉ cần trong đám đông đó có nang, hắn cam tâm tình nguyện bị nhấn chìm trong ngàn ánh mắt xa lạ...

~~~~~~~~~~~~~~

Nàng nãy giờ mua đủ mọi thứ trên đời dưới đất, đương nhiên là " Phong " trả tiền. Được rồi, nàng thừa nhân, nàng thay đổi cách gọi là vì người đi sau kia quả thật rất tốt a >__