Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoàng Hậu... Ta Yêu Nàng!

Chương 24: Cầu thân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nàng rất tự tin trả lời. Hắn cũng không phản ứng coi như là ngầm đồng ý.

Lúc này, Phương Ánh Thu cũng đã tự mình về chỗ ngồi. Yến tiệc lại tiếp tục.

Ở chiếc bàn phía cuối cùng, Y Dao đang nhoẻn miệng cười, nhìn vị tam tẩu ngọc ngà ngồi trong lòng Tam Ca nhà nàng, lòng thầm khen " tam ca đúng là biết chọn nha. Tam tẩu khí chất khác người nhìn là biết không phải nữ tử tầm thường "

Ca múa linh đình, tiếng cạn chén cười nói không ngớt. Từ ngoài cửa, một đoàn mĩ nhân bước vào đi đến bên các sứ giả ngồi xuống.

Vừa thấy mĩ nhân cả đám sứ giả đã tớn mắt lên, nàng nhìn mà khinh miệt.

Ôm được mĩ nữ trong tay, tên sứ giả Hung Nô đứng lên cất tiếng :

- Nghe nói Nữ nhân Mặc Quốc xinh đẹp, nõn nà. Bây giờ được tận mắt thấy, tận tay sờ mới biết quả là trăm nghe không bằng một thấy.

Nàng nghe mà ngứa tai. Đúng là tên háo sắc, tưởng Hoàng cung Mặc Quốc của " Lão công " nàng là kĩ viện hay sao, nói ra toàn lời thô thiển, tục tữu.

Vẻ mặt của nàng, luôn được người nào có thu hết vào mắt. Phương Kỷ tay ôm mỹ nhân nhưng ánh mắt không hề rời khỏi người nàng khiến Kỳ Phong hắn cảm thấy tức giận.

Ca múa vẫn tiếp diễn, sơn hào hải vị cũng được dâng lên lúc này văn võ bá quan lại quay sang khen ngợi tài ca múa của Phương Ánh Thu.

Phương Kỷ ánh mắt liếc qua chiếc ghế Hoàng Hậu để trống, trong lòng ấm hiểm cười một tiếng, đứng dậy nói :

- Hoàng Thượng, lần này Phụ Hoàng phái ta đến Quý Quốc không hẳn là vì việc ban giao hai nước mà còn có một chuyện quan trọng._Nói rồi hắn vỗ tay hai tiếng, một đoàn người khiêng mấy chục rượng vàng đi vào, Phương Kỷ nói tiếp

- Thập Muội Ánh Thu cũng đã đến tuổi xuất giá, là công chúa phụ hoàng ta yêu thương nhất. Lần này sang đây là muốn ngỏ ý cầu thân. Một là có thể giúp ban giao hai nước tốt đẹp. Hai là thập muội cũng tìm được lang quân như ý.

Nghe Phương Kỷ nói vậy, yến tiệc bỗng yên tĩnh hẳn, một tiếng xì xào cũng không thấy.

Nàng ngồi trong lòng Kỳ Phong hắn nãy giờ, nghe vậy bật cười mở lời :

- Ô, hoa ra là đến đây cầu thân. Hơi... Nhưng thật đáng tiếc, chỉ có người tốt nhất mới xứng với phu quân ta._ nói đến đây nàng quay đầu nhìn Người đang bế mình nói tiếp_ Đúng không Kỳ Phong ?

- Đúng .

Ánh mắt hắn tràn ngập ý cười, miệng nói " đúng " tay vẫn ôm nàng.

Thấy màn này của hai người Phương Kỷ mặt vẫn không biến sắc :

- Thật đúng là duyên trời. Thập muội Ánh Thu ở Ngạo Quốc chính là công chúa tuyệt sắc nhất. Nếu nói thứ hai thì không ai dám nói thứ nhất.

Kỳ Phong hắn không nói gì, toàn quyền giao cho nàng trả lời, nàng nói :

- Thật không may, đây không phải Ngạo Quốc mà là Mặc Quốc. Muốn nhập cung làm phi tử ít ra cũng phải được người khác tâm phục khẩu phục.

- Vậy không biết Hoàng Phi muốn như thế nào ?

Phương Kỷ hỏi.

Lúc này Kỳ Phong hắn bỗng cất tiếng :

- Ý tốt của Ngạo Quốc ta xin nhận, còn về việc nạp thêm công chúa làm phi tử thì không cần thiết. _ nói rồi quay sang phía Thiên Kiệt đang đúng _ Thiên Kiệt, lập tức hạ chiếu chỉ phong Hoang Phi lên làn Hoàng Hậu, ban Phượn ấn.

- Tuân mệnh.

Chỉ nghe được hai từ, cả người Thiên Kiệt đã nhanh như gió biến mất.

Phương Kỷ, cười nửa miệng mở lời :

- Ta nghe nói Hoàng Đế Mặc Quôc anh minh, thần vũ, không ngờ cũng chỉ là tin đồn. Hoàng Thượng chính là đang khiêu chiến với Ngạo Quốc ta. Lần này coi như cắt đứt giao ban. Tuy Ngạo Quốc ta nhỏ bé nhưng ra chiến trận cũng được xếp ngang hàng với quân sĩ Mặc Quốc.. Hôm nay từ biệt tại đây, trên chiến trường sẽ còn gặp lại. Cáo từ.

Nói xong Phương Kỷ, Phương Ánh Thu và những người Ngạo Quốc khác cũng đồng loạt đứng lên đi về phía cửa điện. Văn võ bá quan đã sợ tím mặt trong lòng trách mắng "khốn khϊếp, tất cả là do Hoàng Phi gây ra. Đúng là yêu nghiệt "

Nàng nhìn cảnh này chống tay lên cằm nói lớn :

- Hừ... Thái Tử Ngạo Quốc đúng là nặng lời. Uy hϊếp Mặc Quốc ta thì cũng thôi đi lại còn nói phu quân ta anh minh, thần vũ là tin đồn. Mặc Quốc ta cũng không phải sợ Ngạo Quốc các ngươi, nhưng vì muốn Thái Tử tâm phục khẩu phục vậy thì ta và Thập công chúa hãy so tài xem ai xứng đang ngồi lên ngôi vị Hoàng Hậu. Nếu ta thua lập tức sẽ biến mất khỏi Mặc Quốc, mọi thứ đều sẽ thuộc về thập công chúa. Còn nếu ta thắng, Ngạo Quốc các ngươi cũng nên biết điều, quân sĩ hãy tránh xa Mặc Quốc. Thái Tử thấy thế nào.

- Hoang Phi đúng là thẳng thắn. Vậy ta con gì đế nói. Mọi việc xin theo sắp xếp.

Mặc Kỳ Phong thấy nàng nói nang rất tốt khẽ cúi xuống cắn nhẹ lên má nàng coi như là ban thưởng, lòng chờ xem chò vui.

Nàng mặt bắt đầu đỏ lên, vẻ lạnh lùng vừa rồi đã biến mất năm, sau phần, vội đẩy hắn ra, hắng giọng nói :

- Vậy ngày mai, giờ này tại đây sẽ so tài.

Một lúc sau, Sứ giả Hung Nô thấy sóng đã yên, biển đã nặng, thì đứng lên nói :

- Hoàng Thượng, ta nghe nói, nữ nhân Trung Nguyên chỉ được cái tuyệt sắc, việc duy nhất có thể làm là sười giường cho nam nhân. Nên lần này, đến quý quốc còn mang theo vài nữ chiến binh, để cho các người mở mang tầm mắt. Xin Hoàng Thượng di giá đến sân đấu ngoài trời ngự lãm

" Khốn khϊếp, " tên sứ giả Hung Nô này đúng là không có ăn học, hết coi Mặc Quốc của lão công nàng là kỹ viện bây giờ còn dám nói nữ nhân là công cụ sưởi giường. Nàng trong lòng thầm mắng chửi thề sẽ khiến cho hắn mất mặt.

Mọi người đã yên vị ở sân đấu ngoài trời, nàng đã bao người kê một cái ghế rộng để nàng và hắn cùng ngồi, nhất quyết từ chối chui vào lòng của ai kia.

Từ sau cửa đá, chín, mười nữ nhân Hung ,

nô bước ra. Nàng nhìn mà cũng hơi choáng. Đây thật sự không thể nói là nữ nhân. Trên người các nàng cơ bắp nổi cuồn cuộn, cách ăn mặc cũng khác. Chiếc áo da hổ chỉ che mỗi phần ngực, còn bụng, lưng, hai tay, vai đều để lộ. Phía dưới vẫn là chiếc quần bằng da hổ, che đi phần quan trọng nhất của nữ nhân, còn hai chân cũng để lộ, nàng nhìn liền liên tưởng đến bikini thời hiện đại. Chỗ đai lưng có dắt một bộ dao khoảng mấy chục chiếc, kích cỡ to nhỏ khác nhau, chên tay mỗi nàng còn cầm thêm thang đao.

[t/g : em thật sự không biết Hung Nô ăn mặc như thế nào đâu nhé. Đây là liên tưởng từ người rừng mà ra.... Hi hi ^_^ đừng có trách em. Ai biết thì xin vui lòng chỉ giáo ]

Sử giạ Hung Nô cười lớn, lên tiếng :

- Mọi người thấy thế nào ? Đây chính là các nữ binh sĩ của nước ta. Ngay cả nam nhân cũng chưa chắc đánh lại. Không biết có vị nào muốn lên thử sức. _ dừng một chút hắn nói tiếp _ A! ta không có y gì, chỉ là hơi buồn khi thấy bao nhiêu người thế này không có ai có thể đấu với nữ nhân nước ta...

Nàng nghe mà tức giận, tên ba trợn Hung Nô đó đang muốn khích tướng đây mà, vậy nàng sẽ chiều theo ý hắn.

" TA LÊN .

Tiếng nói vừa cất lên, toàn thân hồng y của nàng đã bay lên không trung nhẹ nhàng đáp xuống giữa sân đấu. Khinh công này là Kỳ Phong hắn dậy nàng, nội lực cũng là hắn cho nàng, chỉ tiếc là hắn không dậy thêm bất cứ chiêu thức nào khác. Hắn nói là nàng chỉ cần biết khinh công để cháy trốn, không cần học những thứ khác.

Toàn bộ mọi người đều ngẩn ngơ. Sứ giả Hung Nô nói :

- Hoàng Phi, người nên suy nghĩ lại. Một khi đã ra tay ta e... Muốn dừng lại rất khó.

Lúc này Kỳ Phong hắn mặt lộ vẻ lo lắng nói :

- Vân nhi, mau xuống đây.

Thật ra không phải hắn không tin nàng, nhưng nàng mỏng manh như vậy sao có thể để một đám nữ nhân không ra nữ nhân kia đánh. Mà nội lực của nàng vẫn còn rất yếu, khinh công cũng chỉ có thể chạy không thể dùng đánh lại.

Nàng quay sang nhìn hắn, nở nụ cười, nụ cười khiến hắn động tâm bao lân môi khẽ mấp máy :

- Tin ở ta.

Từ trong tay áo, một thanh kiếm khẽ trượt ra, nàng lại mỉm cười " tiếp chiêu ".

Chỉ thấy thân hình nhỏ bé lướt nhanh trên sân đấu. Thanh kiếm Phong Vân của nàng loé lên. Một nữ binh cơ bắp bắt được tay nàng nhấc bổng nàng lên. Một nữ binh khác lao tới rút con dao dắt ở thắt lưng nhằm vào ngực nàng đâm. Nàng nhẹ nhàng thoát khỏi tay của nữ binh sĩ kia, dùng lực bật người lên, hai chân đạp lên vai của nữ binh sĩ đó khiến cô ta loạng choạng. Nữ binh sĩ đang cầm dao lao đến không ngờ nàng thoát nhanh như vậy mất đà. " Phựt " cả con dao đâm trúng bụng của nữ binh sĩ kia tao lên một cảnh tượng dùng rợn. Nàng tuy thân hình mảnh mai nhưng nhờ thế lại dễ di chuyển. Nàng vung chân nhằm vào phần dễ tổn thương nhất của con người mà đá. " Aaaaa " tiếng kêu đau đớn của một nữ binh vang lên. Bỗng nàng cảm thấy tay mình đau nhói. Hoá ra tay nàng bị đao xoẹt qua. Qua nhiên không thể khinh địch. Chiếc áo ngoài của nàng tuột xuống để lộ thân hình mềm mại. Trên cánh tay mang chút sắc đỏ tươi của máu, tà mị đến kinh người.

Nhìn thấy nàng bị thương hắn bắt đầu lo lắng, muốn xông lên, lòng thầm trách mắng " nhà đầu ngốc ". Nhưng còn chưa vận khinh công trên sân đấu mười nữ binh sĩ đã toàn thân máu đỏ, lằm la liệt. Giữa sân chỉ còn lại thân hình nhỏ bé, nhuậm sắc đỏ. Nhưng trong mắt không phải mệt mỏi mà là sự kiêu ngạo của kẻ chiến thắng.

Nàng lúc này thu kiếm vào tay áo đi xuống. Vì mọi việc diễn ra quá nhanh nên mất vài phút mọi người mới tiếp nhận được.

" Bộp, bộp "

Tiếng vỗ tay vang dội. Nàng được vòng tay quen thuộc bao bọc. Hắn mặt lạnh như băng bế thốc nàng lên nói " yến tiệc kết thúc ở đây " rồi khởi giá về Vũ Khánh cung. Xuân Yến vừa thấy nàng bị thương thì đi nhanh còn hơn chạy gọi Thái y.

Nàng được ai đó bế, nhưng trong lòng thì thầm chửi mình. " Ngươi là đồ ngốc. Sao có thể khinh địch như vậy. Bây giờ ngươi đâu phải là thân xác của Bách Thu Vân, sao có thể nhanh nhẹn như xưa. Còn làm cho Kỳ Phong lo lắng. Ngươi thật đang chết "

Ở sân đấu, ánh mắt của Phưởng Kỷ không hề dời khỏi bóng hình của hai người, lòng nghĩ " rồi sẽ có một ngày, ta sẽ đoạt hết tất cả mọi thứ, ngay cả nàng ... Tuyết Vân "

________________

Hết chap 24

Tâm sự :

Cuối cùng cũng đã ra được chap này. Tuy hơi ngắn nhưng mà đành chịu.

Mang nhà em vẫn chưa sửa được. Hôm nay lại dùng 3G.

Bây giờ xin lỗi, rồi hứa ra chap nhanh thì em không dam nói nữa. Bởi hứa bao lần rồi vẫn không thực hiện được. ^_^ Nên bây giờ chỉ xin bà con hãy luôn ủng hộ em.

Trong đầu em ý tưởng đang dào dạt, chỉ là không có thời gian viết.

Xin hãy vote và cho ý kiến thật thật nhiều.
« Chương TrướcChương Tiếp »