Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoàng Hậu Sát Thủ

Chương 8: ngọt ngào

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dù trong mắt hắn nhìn nàng giờ là giận dữ, thế nhưng nàng không bận tâm tất cả những điều ấy vì nàng vô cùng nhớ hắn, chỉ một ngày mà nàng đã không thể chịu nổi, muốn lén vào hoàng cung nhìn hắn. Nàng phải tự kìm nén với bản thân rất nhiều mới ngăn mình không đi tìm hắn. Vì thế, khi thấy hắn nàng không để ý hình tượng nhào ngay vào lòng hắn nước mắt nước mũi đầy mặt.

- Tề, ta nhớ chàng. Hu…hu…u.. Thấy nàng như vậy, đôi mắt giận dữ đã mất tăm mất tích mà thay bằng sự dịu dàng nhu tình cùng hạnh phúc. Hắn ôm lấy nàng khẽ nói nhẹ bên tai nàng

- Ta cũng nhớ nàng. Còn Minh Nhật đang tức tốc đuổi theo Linh Tuyết vì nàng ta đã dùng kinh công rời khỏi Phong Linh Sát.(akiaki : chị này ghen dữ ta). Triệu Tề vì để hai ngày có thể đến nhìn nàng một lần hắn đã thức trắng đêm phê duyệt tấu chương, đôi mắt gấu trúc kia đã tố cáo hắn với nàng. Nàng đưa tay vuốt nhẹ mi mắt hắn đau lòng khẽ nghẹn ngào.

- Chàng đã vì ta mà không ngủ sao ?Đôi mắt nàng lóe lên ánh giận

- Chẳng phải ta đã nói sẽ rất nhanh trở lại sao ? Nếu chàng vì bản thân không nghỉ ngơi khiến thân thể suy kiệt dẫn đến đột quỵ thì thế nào đây ? Từ giờ không cho phép không ngủ đủ giấc, không ăn đúng giờ nữa nghe chưa ? Nàng rít từng câu qua kẽ răng trong tức giận. Hắn ý cười thật sâu trên môi, đáy mắt là nhu hòa quyến luyến :

- Ta yêu nàng, vì yêu nàng, nhớ nàng khiến ta muốn đến nhìn nàng một lát. À mà đột quỵ là gì ? Hắn cảm thấy nàng thật đáng yêu, giận dữ như vậy cũng là lo cho hắn. Dương như những lúc như vậy nàng đã quên mất hắn là vua, nhưng mà hắn thật thích nàng như thế đối đãi thật lòng cùng hắn. Chỉ là nàng thường hay nói những câu hắn nghe không hiểu…

- Là chết bất tắc kỳ tử đó…. Hứa với ta chàng sẽ ăn ngủ đầy đủ chăm sóc bản thân thật tốt.

- Nào có ai chết do thiếu ngủ kia chứ. Hắn nhè nhẹ xoa đầu nàng. Nhưng nàng lại vòng tay ra ôm lấy hắn khiến hắn có chút bất ngờ.

- Ta cũng yêu chàng, vì yêu chàng nên lo lắng. Ở chỗ ta ở lúc trước thật sự có nha, có kẻ chết vì làm việc quá sức. Nhưng có lẽ do thường ngày hắn ta sinh hoạt không điều độ, ăn nhiều thức ăn nhanh nên mạch máu đàn hồi kém dẫn tới xuất huyết não.

Nàng cứ thế thao thao bất tuyệt về một loạt ngôn từ lạ lùng khiến hắn chẳng hiểu gì cả. Thế nhưng hắn yêu người con gái nói chuyện kỳ lạ này, yêu vẻ vụng về của nàng , yêu cách nói năng thô lỗ chẳng có chút cung kính gì với hắn. Yêu cả vẻ ngây thơ của nàng, dù biết hắn chẳng nghe hiểu nhưng vẫn cứ thao thao bất tuyệt với hắn.

Hắn cúi người hôn lên chiếc miệng nhỏ nhắn đang tiếp tục lảm nhảm kia, cướp đi hương vị ngôt ngào của nàng, nụ hôn mà hắn nhớ mong. Bị hắn hôn Thiên Nhạc có chút bất ngờ nhưng rất nhanh nàng phối hợp với hắn. Nàng nhớ hương vị ngọt ngào này, nhớ vòng tay ấm áp của hắn, nhờ hơi thở nam nhân của hắn, nhớ khuôn mặt hắn hay cười nhạo nàng, nhớ ánh nhìn ấm áp,và cả hành động bảo vệ nàng trong âm thầm của hắn . Cứ thế cả hai quấn lấy nhau đến khi không thể thở được nữa mới buông nhau ra. Lưu luyến vòng tay của hắn nàng khẽ đỏ mặt

- Cứ như là dụ dỗ trẻ con ấy, nhưng ta chẳng thấy chút tội lỗi nào cả. Hắn nhíu mày nhìn nàng.



- Trẻ con, nàng nói trẫm là trẻ con sao ? Hắn khó chịu nhìn nàng. . Hắn dù nhỏ tuổi nhưng nói sao cũng là vua của một quốc gia. Thế mà nàng cư nhiên xem hắn là trẻ con, đùa gì chứ trẻ con sao thống trị được thiên hạ. Nữ nhân này dám xem thường hắn …hừ hừ cứ chờ rồi xem.

- Nàng cư nhiên xem ta là trẻ con sao ? Nói xem người lớn như nàng có thể làm những gì nào ? chẳng phải bay giờ vẫn phải được chỉ dạy lại mới thích ứng được sao ? Hắn giận thật nha, giận nàng dám xem thường hắn. Nàng nhìn hắn mỉm cười, còn không nhận mình trẻ con sao. Chỉ vì vậy mà đã giận dỗi.

- Ta ở thế giới của ta, ta đã 30 tuổi nha.

- Nhưng hiện tại nàng cũng chỉ 16, còn nói nếu nàng thật từ cả ngàn năm sau này đến, vậy ta phải là trưởng bối của nàng mới phải. Nhìn hắn cứng cổ nói lý khiến nàng nhận ra, hắn cư nhiên thật đáng yêu a. Nép sát vào ngực hắn mỉm cười ngọt ngào nàng thừa nhận

- Phải chàng nói đều phải cả, dù ở cổ đại chàng chỉ mới 16 tuổi nhưng chàng cũng là trưởng thành hơn ta. Ta nào dám coi chàng là trẻ con. Trẻ con sẽ không thể ngồi vững vương vị trong 10 năm, trẻ con sẽ không trị nước. Nhưng chàng biết không vì chàng như thế khiến ta đau lòng. Ở tuổi này đáng lẽ ra còn phải vui chơi, học tập đó là thế giới của ta. Cho dù so với kẻ của thế giới này, tuổi của chàng cũng là được gia đình bao bọc. Thế nhưng chàng thì phải gánh vác cả giang sơn khi chỉ mới 6 tuổi. Tuổi thơ mà kẻ khác có chàng không có, nỗi lo và phiền muộn đáng ra không nên gáng chàng lại phải gánh tất cả trên vai. Có đứa trẻ nào làm được điều đó chứ ? Nàng vừa nói ,hốc mắt vừa tràn đầy nước mắt.

Hắn đưa tay lau đi nước mắt của nàng, nhẹ hôn lên đôi mắt dẫm lệ vì hắn. Hương vị ngọt ngào và ấm áp này hắn lần đầu cảm nhận được. Nàng không nói những lời ngọt ngào, nàng không dịu dàng, càng không phải là thục nữ. Nhưng nàng đau thay hắn, suy nghĩ vì hắn, vì hắn mà rơi lệ.

Huynh trưởng hắn tuy luôn bảo vệ hắn nhưng chưa từng vì hắn không có tuổi thơ mà thương tâm như nàng, ở bên nàng khiến hắn cảm thấy thật ấm áp. Giờ thì hắn hiểu được vì sao hắn quyến luyến nàng như vậy, nử nhân này mọi việc nàng làm hết thảy là đều là vì hắn. Lúc này chẳng phải nàng đang cố gắng để trở lại bên hắn sao.

Hắn môi hơi cong lên đáy mắt hằn sâu ý cười, đưa tay vuốt những sợi tóc tán loạn của nàng, dịu dàng nói :

- Vậy nàng phải cố gắng thật nhanh trở lại bên ta. Có biết không. Nhìn nụ cười chói sáng, khuôn mặt dịu dàng như đang lấp lánh của hắn nàng ngay ngẩn cả người. Hắn thật là đẹp bức người nha.(akiaki : đồ háo sắc…thật mất mặt. Thiên Nhạc : " lườm " ngươi thì không háo sắc sao ?. akiaki : ta chỉ lẳng lặng ngắm, không có ngắm ra mặt như ngươi..)

Thấy nàng cư nhiên vì hắn mà thất thần hắn lại phì cười. Bị hắn cười nhạo, nàng trong lòng không giận cũng chẳng chút xấu hổ nào ngược lại còn rất vui nha. Hắn có thể vì nàng mà vui vẻ cười như vậy khiến nàng hạnh phúc vì người ta nói một nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ nha. Cười sẽ giúp hắn giải tỏa áp lực, sẽ khiến hắn tạm quên gánh nặng trên vai.

Trước kia bạn bè thường hay cười nhạo nàng vì nàng ngây ngô, nàng rất ghét. Thế nhưng chỉ để hắn có thể cười dù là cười nhạo nàng, nàng cũng thấy thật hạnh phúc. Đó là vì nàng yêu hắn chăng ? Yêu đến không cần thể diện nữa rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »