Chương 57

Vương Vân triệt để bị nữ nhân này không biết xấu hổ đả bại.

Một tay không thể động, một tay còn lại bị ngăn chặn, mà mặc dù là muốn cắn Vu Thi Lam một ngụm đíi nhưng hai má bị bóp lấy, căn bản là động đậy không được.

"Ngô...ngô...ngô..." Nghĩ muốn kêu Vu Thi Lam đều không ra lời.

Vu Thi Lam giữ chặt một hồi, mới phản ứng lại thấy chính mình bóp Vương Vân đến cái dạng này, Vương Vân muốn nói cũng nói không nên lời. Cần phải buông cô ta ra, nhưng cô nghĩ đến vừa rồi Vương Vân dùng lời nói đả thương người như vậy mà nói, căn bản lại không muốn buông ra.

Cô rõ ràng cúi đầu, lại hôn lên đi.

Hai người hôn triền miên, hôn đắc khó chia lìa, liền nghe đến "ba" một tiếng, một cái vật nặng gì đó rơi xuống đất.

Vu Thi Lam rốt cuộc cũng buông Vương Vân ra, quay đầu.

Rơi trên mặt đất là một cái giỏ trái cây cùng một bó hoa hồng trắng rất xinh đẹp, mà đứng ở cửa chính là cái người mà hôm qua đến, Văn Phi. Giờ phút này hắn đứng ngoài cửa, một đôi mắt trừng qua như chuông đồng, trong mắt tràn đầy sự không dám tin.

Vu Thi Lam theo trên người Vương Vân đứng lên, nhếch miệng, đứng dậy cười chào hỏi, "Anh lại đến?"

Văn Phi lăng lăng, "Ân, lại đến."

Chuyện Vương Vân cùng Vu Thi Lam yêu đương, trên thế giới này cũng chỉ có cô cùng Vu Thi Lam còn có Đào Tiểu Muội biết, nhưng là cô cùng Vu Thi Lam hôn nhau như vậy, Văn Phi là người đầu tiên nhìn thấy, trong nháy mắt sắc mặt đỏ lên như phát nổ, lập tức chui vào trong chăn.

Vu Thi Lam đem chăn kéo lên trên người cho Vương Vân, săn sóc phủ lên đầu cô ấy.

"Ngượng ngùng, Vân Nhi nhà ta có chút thẹn thùng." Cô đối với Văn Phi nói.

Văn Phi cười gượng ha ha nói, "Không có việc gì, bình thường."

Nhưng nói cho hết lời, hắn mới phản ứng lại, nơi nào bình thường? Thẹn thùng là bình thường, nhưng Vương Vân cùng với một người phụ nữ yêu đương như củi khô bốc lửa mà hôn nhau, xong rồi còn thẹn thùng không dám nhìn hắn, này thực không bình thường mới đúng!

Nếu đều có thể hôn, kia nghĩ đến thân thể cùng tâm lý đều đã không còn đáng ngại.

Văn Phi suy nghĩ, cũng không có đi đến nhặt lên giỏ trái cây, chỉ đem hoa nhặt lên lui tới bên cạnh bàn ném một cái lên đó, liền bước đi đến bên giường, như sét đánh không kịp che tai lướt qua Vu Thi Lam đang ngăn cản trước mặt mà xốc chăn của Vương Vân lên.

"Vương Vân!" Hắn lớn tiếng nói, "Cậu suốt ngày mắng tôi là đồ ẻo lả, nói tôi khẳng định là yêu đồng tính! Tôi là hảo thanh niên thẳng tắp thẳng tắp, cậu thì sao, cậu nha mới thật là đồng tính hàng thật giá thật, cậu cũng không biết xấu hổ mà nói tôi."

Sắc mặt Vương Vân phát đỏ lên, vốn là bị Văn Phi làm tức giận nghĩ trực tiếp nhảy dựng lên mắng hắn, nhưng lại nghĩ đến Vu Thi Lam còn ở bên cạnh, trong nháy mắt cô liền tắt đi cái tâm tư này.

Cô rủ mặt xuống, cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, có phải cậu cũng cảm thấy tớ ghê tởm hay không?"

Văn Phi sửng sốt, hắn đích xác là tức giận, nhưng là tức giận Vương Vân mỗi ngày nói hắn, kết quả chính mình làm ra chuyện này. Nhưng là ghê tởm, kia thật không có a, hắn đối với nam hay nữ cũng đồng dạng mà đối đãi, đều có thể lý giải, đều có thể chấp nhận."

"Tôi, tôi không có a." Ngữ khí của hắn có chút lắp bắp.

Vương Vân rất muốn ngẩng đầu nhìn xem biểu tình của Vu Thi Lam lúc này, nhưng lại không dám.

"Tớ biết, rất nhiều người khinh thường đồng tính luyến ái, rất nhiều người cảm thấy đồng tính luyến ái rất ghê tởm." Cô thấp giọng nói, "Lúc trước tớ không thèm để ý, nhưng thật sự là cùng nữ nhân yêu đương, tới mới phát hiện tớ đánh giá quá cao khả năng chống chọi của mình. Tớ để ý, tớ không muốn bị người khác có thành kiến đối với mình, tớ cũng không muốn vì hướng tính dục của mình mà khiến sự nghiệp phải dừng lại, tớ muốn làm một người phụ nữ bình thường, cùng một người nam nhân sinh nhi dục nữ. Phi Phi, cậu có thể hiểu được tớ sao?"

Nếu Vu Thi Lam không có ở chỗ này, nếu hắn không bắt gặp được Vu Thi Lam cùng Vương Vân hôn nhau, hắn khẳng định không cần tự hỏi sẽ nói rõ lý lẽ ra ngoài.

Nhưng hiện tại... Như thế nào hắn lại cảm thấy như chính mình là đến phá hư cảm tình của người khác.

Ghê tởm, lại là ghê tởm.

Vương Vân vừa nói ghê tởm, Vu Thi Lam liền cảm giác đầu cũng đau, tim cũng đau, chính cô không biết vì cái gì. Đang êm đẹp, như thế nào lại bị Vương Vân nói ra hai chữ này, liền như vậy làm đến không thoải mái.

Cô rõ ràng biết, này không phải là ý tưởng chân thực của Vương Vân.

Đúng, cô biết, khả năng Vương Vân đối với cô thích cũng không đủ, ít nhất không có bằng cô thích Vương Vân nhiều như vậy. Nhưng cô cũng không cảm thấy, Vương Vân cùng cô cùng một chỗ lại cảm thấy ghê tởm, dù sao mặc kệ là trên giường hay âu yếm, Vương Vân rõ ràng đều có thích thú ở trong đó.

Cô ta nói như vậy, khẳng định là có nguyên nhân, khẳng định là vì nguyên nhân này mới muốn chia tay.

Vu Thi Lam một lần lại một lần nhắc nhở chính mình, ánh mắt tiến tới nhìn Vương Vân, cô nghĩ đợi Vương Vân ngẩng đầu, cô muốn nhìn đến ánh mắt của Vương Vân nhìn chính mình, cô muốn thông qua ánh mắt của Vương Vân đó, cô ta rốt cuộc vì cái gì lại nói dối.

Nhưng là Vương Vân vẫn không ngẩng đầu.

Không muốn, quên đi.

Cô sẽ không hiểu lầm, cũng không muốn buông tha.

Vu Thi Lam hướng về phía Văn Phi gật gật đầu, lại chỉ chỉ ra ngoài cửa, liền khinh thủ khinh cước đi.

Mà Vương Vân lại vẫn đang cúi đầu, tâm tư phức tạp ngàn vạn.

Văn Phi đi trở lại cửa nhặt giỏ trái cây lên rồi đến bên giường kéo ghế ngồi xuống, sau đó đá vào chân giường, "Được rồi, đừng diễn nữa, người đều đã muốn đi rồi."

Người đi? Vương Vân bận rộn ngẩng đầu, trong phòng không còn thân ảnh của Vu Thi Lam a.

Nhìn bộ dáng của cô hồn bay phách lạc, Văn Phi liền mon men đi qua, thân thiết nói: "Vốn là nghĩ hảo hả cười nhạo cậu một phen, nhưng xem ra cái tình huống này, nói đi, rốt cuộc sao lại thế này a? Tôi thấy cô ấy thực thích cậu, cậu cũng thích cô ấy, như thế nào lại biến thành phải chia tay?"

Còn nói lời nói đả thương người như vậy.

Văn Phi đều tưởng rằng Vu Thi Lam muốn phải giơ chân, lại không nghĩ rằng, nhân gia phong kinh vân đạm rời đi.

Cái mộng kia, nói ra chỉ sợ làm người ta cười rụng hàm răng đi?

Vương Vân lắc đầu, "Không có gì, chỉ là vì chuyện kia ở trong nhà, cậu còn không phải đều biết rồi sao."

Nói đến cái này, sắc mặt Văn Phi trịnh trọng đứng lên, "Vân Tử, cậu rốt cuộc sao lại thế này, như thế nào đang êm đẹp mà, lại luẩn quẩn trong lòng... Có cái chuyện gì khó, cậu cứ nói thẳng, chúng ta là bạn bè nhiều năm như vậy, cậu còn có cái gì không thể nói sao? Mặc kệ là cậu muốn tiền, cậu nói, anh đây liền cho cậu mượn."

Vương Vân liếc trắng mắt, "Thôi đi, cậu có mấy đồng tiền tớ còn không biết sao, cậu muốn bán mình sao?"

Văn Phi thấy Vương Vân cùng hắn nói đùa, nhất thời tâm liền triệt để thả lỏng.

Hắn cười nói: "Như thế nào, xem thường anh đây sao? Với cái bộ dáng của anh đây, đi tìm nữ nhân đích xác khả năng sẽ ăn chút mệt, nhưng tìm nam nhân, cậu đừng nói, không hề thiếu nam nhân thích anh ở cái khoản này đây."

Vương Vân phốc xích nở nụ cười, nhưng là cười cười, ánh mắt đã có chút hồng.

Văn Phi lúc trước, mỗi lần nhắc đến hắn ẻo lả liền muốn nhảy dựng lên mắng cô, lúc này đây vì hống cô vui vẻ, cư nhiên không tiết tháo mà nói ra điều này.

"Cám ơn cậu, tớ không sao." Cô nói, "Chết một lần, hưởng qua cái tư vị kia, tớ thật không dám."

Ánh mắt Văn Phi cũng đỏ lên, "Cậu biết không, lần này cậu thật sự là dọa đến tôi. Sau khi Vương Mẫn nói cho tôi biết, cả người tôi đều muốn mềm ra, đi nhanh đến bệnh viện, tuy rằng biết cậu không có việc gì, nhưng cũng rất là sợ hãi. Vân Tử, cậu lúc này được rồi, nhưng nhất định phải cảm ơn Vương Mẫn mới được!"

Vương Vân gật đầu, "Ân, tớ biết."

Nhóm máu này của các cô vốn là rất ít, Vương Mẫn kia xuất hiện rất mấu chốt, nếu không phải Vương Mẫn, có lẽ hiện tại cô thật sự đã chết rồi. Bất quá nghĩ đến Vương Mẫn đối với Vu Thi Lam có cái tâm tư khác, Vương Vân vẫn có chút tâm không cam tình không nguyện.

Cô bận rộn cắn môi dưới, dùng sức đau này nhắc nhở chính mình, đã muốn hạ quyết tâm cùng Vu Thi Lam tách ra, cho nên không thể lại nghĩ như vậy. Vu Thi Lam rời đi cô, hẳn là được để người thích cô ta đến, khoái khoái lạc lạc qua một đời mới đúng.

Về cô, cô liền yên lặng nhìn Vu Thi Lam khoái hoạt hạnh phúc, yên lặng tha thứ đi.

...

Công ty cũng không có liên hệ, đó chính là không có an bài, Vu Thi Lam ra khỏi bệnh viện, liền gọi điện thoại cho Vương Mẫn.

Lúc này trái lại Vương Mẫn đã mở máy, rất nhanh liền đón điện thoại.

"Vương tỷ, chị đang ở đâu, còn đang ở khách sạn sao?" Vu Thi Lam vội hỏi.

Âm thanh Vương Mẫn có chút thấp, còn có chút mơ hồ, "Ân, có chuyện gì? Đúng rồi, Vương Vân kia, không có việc gì đi?"

Vu Thi Lam nói: "Ân. Không có việc gì, bất quá phải ở lại bệnh viện vài ngày mới có thể. Chị thì sao rồi, chị có khẻo không? Ngày hôm qua em có gọi trợ lý đi tìm chị, kết quả nói chị không có ở đó, chị ra khỏi bệnh viện lại đi đâu, em đây trong chốc lát đi tìm chị, có được không."

Vương Mẫn trầm mặc trong chốt lát, mới đáp ứng.

Vu Thi Lam liền trước đi đến siêu thị, mua không thiếu này nọ, về nhà chiếu thực đơn mà hầm canh, một phần đưa đến Đào Tiểu Muội đem đến bệnh viện, một phần đưa đi khách sạn tìm Vương Mẫn.

...

Vương Mãnh ở nơi này, cũng đem Vương ba Vương mẹ đi đến nhà ga.

Vẻ mặt hai người đều suy sút, dọc theo đường đi một câu cũng không nói. Xuống xe, vào nhà ga tìm một phòng ngồi đợi, Vương Mẫn đi mua một chút gì đó cho hai người ăn, lại giúp hai người một người nấu bát mì ăn liền.

Nhìn ba mẹ mình đang ăn, Vương Mãnh lại hỏi: "Ba, mẹ, hai người liền nói thật cho con đi, Vương Vân có phải thật là chị ruột của con hay không? Chị ấy có phải, thật sự là con gái của người cô không có tin tức gì kia hay không?"

"Không phải!" Vương ba ngẩng đầu, phẫn nộ trừng mắt nhìn Vương Mãnh liếc mắt một cái, "Mày ít nói bậy bạ đi!"

Vương Mãnh hướng trên ghế mà dựa vào, vô lại nói: "Kia rốt cuộc là sao thế này? Nhóm máu của chị ấy cùng với ba cũng không giống nhau, ngay cả mẹ nghiệm cũng không dám nghiệm, kia khẳng định cũng cùng không giống với chị. Cho nên, Vương Vân hẳn là do ba cùng người phụ nữ khác sinh ra, hay là do mẹ cùng người đàn ông khác sinh, cho ba đội nón xanh?"

"Mày cái đứa vô liêm sỉ!" Vương ba tức giận đến mức lập tức nhảy dựng lên, đem ly mì tôm còn nóng hầm hập, liền lập tức đổ lên trên đầu Vương Mãnh.

"A, a, ngao, ngao..." Vương Mãnh đột nhiên nhảy dựng lên, thét chói tai vung đầu, đem mì tôm cùng với nước mì ném đến nơi nào đều có thể.

Mà Vương mẹ cũng bất chấp ăn tiếp, đem mì tôm trong tay bỏ xuống, tiến lên kéo con trai nhanh như chớp chạy vào phòng vệ sinh. Đợi đến vào bên trong rửa sạch sẽ, sau đó lại mang theo Vương Mãnh đau đến mức nhe răng trợn mắt đi ra, Vương mẹ đi đến trước mặt Vương ba, liền đem mì tôm dưới mặt đất cầm lên, theo từ trên đầu Vương ba trực tiếp đổ xuống.

"Ông đều điên rồi có phải hay không? Mãnh nhi không phải là con ruột của ông sao? Ông liền xuống tay ác độc như vậy a!" Bà lớn tiếng mắng.

Đợi lâu như vậy, kia mì tôm cũng không còn nóng, Vương ba tuy rằng không nhảy dựng lên, lại cũng không có kêu, cũng không có vội vàng hướng phòng vệ sinh chạy.

Ông phẫn nộ trừng mắt với Vương mẹ, nâng tay liền đánh một bàn tay qua, "Con đàn bà thối, bà câm miệng!"

Vương Mãnh bận rộn kéo Vương mẫu, thuận tay liền đem Vương ba xô ngã ra ngoài.

Vương mẹ tránh ở phía sau con trai, nhưng rốt cuộc nhịn không được, "Ông làm gì, làm gì đây? Chính ông làm cầm thú cũng không bằng, chính mình lại đem em gái ruột của mình bán đi, theo tôi thì có quan hệ gì, còn con tôi có quan hệ gì? Ông muốn trách thì trách chính ông đi, ông lấy mẹ con tôi trút giận thì có cái bản lĩnh gì?!"

"Bà câm miệng cho tôi!" Vương ba đột nhiên rống giận lên.