Bạch Sơ Nguyệt và Nguyễn Âm không ra mặt, Nguyễn Thư Ý giao ba người cho quan phủ, bớt đi những rắc rối không cần thiết, cũng tiện cho họ tiếp tục lên đường.
Rời khỏi Vân Châu, xe ngựa đi thẳng đến Trạm Châu.
Sau vài ngày xóc nảy, cuối cùng đoàn người cũng đến ranh giới Trạm Châu, qua khỏi cổng thành, đường phố náo nhiệt ồn ào cho Nguyễn Âm trải nghiệm khác hẳn với Đông Đô.
Vừa mới vào cổng thành đã nghe thấy hương rượu thơm nồng nàn như cả Trạm Châu đều ngâm mình trong hủ rượu vậy.
Bạch Sơ Nguyệt cũng thoáng giật giật mũi, sau khi ngửi được hương rượu, cũng lộ ra hiểu ý cười, “Trạm Châu không hổ là Tửu Thành, nghe nói người ở nơi này từ từ người già đến trẻ đều uống rượu, hơn nữa tửu lượng cũng không tệ.”
“Tửu lâu Vân Trung ở đâu? Vừa hay chúng ta qua đó nghỉ ngơi một chút.” Nguyễn Âm nói đầy hưng phấn, nếu có thể được uống rượu nổi danh trong thiên hạ thì chuyến đi này không tệ.
“Quỷ Túc.” Bạch Sơ Nguyệt chỉ gọi một tiếng Quỷ Túc liền đã hiểu ý của y, đánh xe ngựa về hướng tửu lâu Vân Trung.
Trong mắt Nguyễn Âm lóe lên sự ngạc nhiên, dọc đường đi Quỷ Túc chưa đừng đánh xe đi sai tí nào. Chẳng lẽ vị trí của tửu lâu Vân Trung cũng đã nằm trong đầu Quỷ Túc rồi?
Thấy Nguyễn Âm lâm vào trầm tư, Bạch Sơ Nguyệt quơ quơ tay trước mặt nàng rồi dò hỏi: “Suy nghĩ cái gì vậy?”
“Nhị thập bát tinh tú đều có sở trường đặc biệt riêng sao?” Nguyễn Âm nhìn về phía Bạch Sơ Nguyệt.
Bạch Sơ Nguyệt cười gật đầu: “Đều có chỗ khác hẳn với người thường, chọn một trong vạn người.”
“Cho nên cái mặt lạnh như băng của họ cũng là do huấn luyện ra sao?” Dọc theo đường đi Nguyễn Âm chưa từng thấy Quỷ Túc cười, giống với Giác Túc.
Bạch Sơ Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó giải thích với Nguyễn Âm: “Nói đến thì Nhị thập bát tinh tú cũng xem như là ám vệ, từ trước đến nay đều ẩn trong bóng tối. Những thứ như cảm xúc để lộ ra ngoài sẽ dễ bị người ta phát hiện cho nên cũng phải học.”
Nguyễn Âm ngẩn ra, “Vậy sẽ có loại rất hoạt bát biến thành mặt lạnh như băng đúng không?”
“Cái này em cũng không biết, phụ hoàng chỉ giao Nhị thập bát tinh tú cho em chứ không nói nhiều thêm.” Bạch Sơ Nguyệt lắc đầu.
Nguyễn Âm đột nhiên cảm thấy hơi tiếc nuối, nghe âm thanh ồn ào của Nguyễn Thư Ý bên ngoài nàng chỉ muốn đưa Nguyễn Thư Ý vào đấy, lúc ra có thể sẽ ít nói hơn một chút.
Trong khi nói chuyện Quỷ Túc đã đánh xe ngựa tới bên ngoài tửu lâu Vân Trung rồi.
“Tới rồi, nhưng mà hơi nhiều người.” Giọng nói Nguyễn Thư Ý ở bên ngoài vang lên.
Nguyễn Âm đẩy mành ra phía ngoài nhìn xem, lập tức mở to hai mắt ra nhìn, đây đâu chỉ là hơi nhiều, quả thực là quá nhiều luôn đấy?
Lúc này chính là giữa trưa, có thể là vì đang thời gian ăn cơm trưa, hoặc cũng có thể tửu lâu Vân Trung quá nổi danh cho nên hàng người bên ngoài xếp thành một hàng dài.
Nguyễn Thư Ý đi hỏi thăm một chút rồi trở về nói với Nguyễn Âm và Bạch Sơ Nguyệt, tửu lâu Vân Trung là tửu lâu nổi tiếng nhất Trạm Châu, rất nhiều người đều nghe danh mà đến, cứ tới giờ cơm thì ở đây đều xếp thành hàng dài.
Lúc này đã là buổi trưa, có lẽ vì đến giờ ăn cơm, hoặc là do tửu lâu Vân Trung quá nổi tiếng nên ngoài cửa đã xếp thành hàng dài.
Nguyễn Thư Ý đi hỏi thăm một chút, lúc quay về liền nói với Nguyễn Âm và Bạch Sơ Nguyệt rằng tửu lâu Vân Trung là tửu lâu nổi danh ở Trạm Châu cho nên có rất nhiều người nghe tên mà đến.
Cho nên cứ đến giờ cơm thì đều xếp thành hàng dài.
“Xem ra hôm nay chúng ta không được ăn rồi.” Nguyễn Âm thở dài tiếc nuối.
Bạch Sơ Nguyệt lập tức đưa ra quyết định, “Tìm khách điếm ở trước. dù sao cũng là đi du sơn ngoạn thủy, chúng ta đi tham quan xem Trạm Châu có chỗ nào thú vị không rồi từ từ hẵn đến tửu lâu Vân Trung cũng không sao.”
Chuyện tìm khách điếm vẫn giao cho Quỷ Túc và Nguyễn Thư Ý. Bọn họ đi trước chuẩn bị, chờ đến khi Nguyễn Âm vào mới phát hiện chỉ có ba phòng.
Nguyễn Âm nghiến răng kéo Nguyễn Thư Ý sang một bên hỏi: “Đầu óc của anh bị em đánh cho hư luôn rồi à, sao không đặt thêm một phòng nữa!”
“Em và Sơ Nguyệt vốn là vợ chồng, ở chung với nhau là hợp tình hợp lý.” Nguyễn Thư Ý giả vờ không hiểu.
“Em muốn ở một mình!” Nguyễn Âm kiên quyết nói.
Bạch Sơ Nguyệt cười nói: “Chỉ còn lại ba phòng thượng hạng cuối cùng thôi.”
Nguyễn Âm phẫn nộ nói: “Đã đồng ý ở bên ngoài thì làm chị em rồi, nào có đạo lý chị em lại ở chung với nhau, thế này là không thích hợp!”
“Ồ, vậy thì đổi đi.” Bạch Sơ Nguyệt lại nói.
Nguyễn Thư Ý gật đầu đồng ý: “Đổi!”
Nguyễn Âm: “…”
Nhóm người khốn nạn này!
“Đừng cố chấp nữa, em là một đứa con gái, ở bên ngoài một mình không an toàn.”Nguyễn Thư Ý khuyên.
Nguyễn Âm cầm cú, liếc mắt nhìn anh: “Anh chắc chứ?”
Tiểu nhị đã đưa họ lên lầu, Nguyễn Thư Ý lập tức chui vào một phòng rồi đóng cửa lại, một loạt động tác liền mạch lưu loát.
Lúc này Quỷ Túc cũng trực tiếp tiến vào một gian phòng, cuối cùng chỉ còn lại có gian phòng phía xa. Tiểu nhị nở nụ cười ấm áp mở cửa cho Nguyễn Âm và Bạch Sơ Nguyệt: “Mời hai vị quan khách vào. Nếu có chuyện gì cứ phân phó tiểu nhân.”
Bạch Sơ Nguyệt giúp xách hành lý vào, Nguyễn Âm thở dài cam chịu bước vào.
Nàng nhìn quanh, phòng rất lớn, giường cũng rất lớn, nhưng chỉ có một chiếc giường thì có ích gì …
Bạch Sơ Nguyệt hờ hững đóng cửa lại, đến trước bàn ngồi xuống rồi nói: “Âm Âm không cần nhìn, phòng này lớn như vậy, chị đừng nói muốn để em ngủ trên đất đấy nhé.”
“Vậy thì ngủ trên bàn đi.” Nguyễn Âm trầm ngâm.
Bạch Sơ Nguyệt: “…”
***
Bữa trưa dùng ở khách điếm, một buổi sáng bôn ba cộng thêm tối qua qua đêm trong rừng nên nhóm người đã đói từ lâu, cũng không còn muốn tửu lâu Vân Trung gì nữa, chỉ cần có ăn là được.
Ngay cả Bạch Sơ Nguyệt, người ngày thường vẫn luôn kén chọn cũng ăn được hai bát cơm.
“Ta nghe chưởng quầy nói hai ngày nữa là lễ hội rượu của Trạm Châu, mỗi hộ gia đình sẽ mang rượu ra để trao đổi với nhau tại lễ hội rượu, không ít người từ phương xa đến để uống rượu tại lễ hội rượu, nhất định sẽ rất náo nhiệt. “Sau khi ăn xong Nguyễn Thư Ý đặt đũa xuống nói.
Hai mắt Nguyễn Âm sáng lên, lập tức có hứng thú, “Lễ hội rượu rất thú vị sao?”
“Đoán là đến lúc đó sẽ có các loại biểu diễn khác nhau, chắc là rất thú vị.” Nguyễn Thư Ý trả lời.
“Vậy thì chúng ta ở lại đây vài ngày nữa xem thử lễ hội rượu có gì thú vị đi!”
Thấy Nguyễn Âm hứng thú Bạch Sơ Nguyệt cũng không ngăn cản, từ nhỏ y đã lớn lên ở chốn thâm cung, không tiếp xúc nhiều với chuyện bên ngoài cho nên cũng rất phấn khích khi thấy lễ hội mới mẻ như vậy.
“Ừm, vậy thì tối nay đến tửu lâu Vân Trung trước rồi đợi đến lễ hội rượu.” Bạch Sơ Nguyệt cười nói.
Buổi chiều, Nguyễn Thư Ý đến tửu lâu Vân Trung để đặt chỗ trước, tục ngữ có câu có tiền là có tất cả, chỉ cần dùng nhiều tiền thì mọi việc sẽ được giải quyết.
Nếu sắp xếp như bình thường đoán chừng khoảng ba ngày nữa họ mới có thể đến tửu lâu Vân Trung. Nhưng có tiền Nguyễn Thư Ý lập tức mua vị trí từ tay người khác, trực tiếp chen ngang lên phía trước.
Đến tối cả bốn người đã đến nơi như đã hẹn.
Vị trí ở lầu hai, ngay trước cửa sổ, nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấy cảnh sắc trên phố.
Bốn người ngồi quanh bàn, tiểu nhị phục vụ trà trước, còn Nguyễn Thư Ý gọi những món ăn nổi tiếng ở đây, và dĩ nnhiên điều quan trọng nhất không thể thiếu là rượu uyên ương nổi danh.
“Cái tên rượu uyên ương này thật thú vị.” Nguyễn Âm từng xem qua ghi chép về rượu uyên ương trong Lưu Đại Xuyên Du Ký, rượu uyên ương là rượu tình yêu, uống rượu này xong sẽ như si tình, nhớ mãi không quên loại rượu này.”
Nói cách khác là nếu uống rượu này xong thì khi say sẽ biết được mình yêu thích gì.
Nguyễn Âm đương nhiên không tin, nhưng điều đó không thể ngăn cản nàng nếm thử loại rượu này.
Nguyễn Thư Ý cảnh cáo trước với Nguyễn Âm, “Rượu uyên ương rất dễ say, em chỉ được uống một ly thôi.”
“Nhiều rượu như vậy mà em chỉ được uống một ly thôi á?” Nguyễn Âm đột nhiên không vui, “Có keo kiệt quá không vậy.”
“Bản thân em cũng biết sau khi em say rượu sẽ thế nào, đến lúc đó anh cũng mặc kệ em, cho em làm khùng làm điên ở trên đường đấy?” Nguyễn Thư Ý hừ lạnh một tiếng.
Nguyễn Âm lập tức cúi đầu lẩm bẩm nói: “Chắc uống nhiều một chút cũng không sao.”
Bạch Sơ Nguyệt chưa bao giờ thấy Nguyễn Âm khi say, thấy Nguyễn Thư Ý nghiêm túc như vậy nên rất tò mò, “Khi say thì sẽ thế nào?”
“Tốt hơn là không nên biết.” Nguyễn Thư Ý giữ kín.
Đang nói thì tiểu nhị đã mang thức ăn lên.
Ánh mắt Nguyễn Âm dán vào bầu rượu, tâm trí của nàng đã ở trong bầu rượu từ lâu.
Nguyễn Thư Ý rót cho Bạch Sơ Nguyệt một ly trước rồi mới đến lượt Nguyễn Âm.
Nguyễn Âm giơ ly chờ, rượu được rót ra, hương rượu nồng đậm lập tức xộc thẳng vào mũi nàng. Không cần phẩm cũng biết đây là rượu ngon.
“Chút nữa đi.” Nhìn thấy sắp tới miệng ly rồi, Nguyễn Âm liền thúc giục Hiên Viên Triệt.
Nhưng dường như Nguyễn Thư Ý không nghe thấy, rót đến miệng ly liền dừng lại.
“Còn chưa đầy nữa.” Nguyễn Âm nói đầy bất mãn nhưng Nguyễn Thư Ý giả vờ như không nghe thấy.
Nguyễn Âm mím môi quyết định uống trước, rượu uyên ương vào miệng, hương vị rượu nồng làm kí©h thí©ɧ đầu lưỡi, nồng đậm lâu dài, dư vị kéo dài vô tận.
Nguyễn Âm cảm thán một tiếng, loại rượu này nhất định là loại rượu ngon nhất mà nàng từng uống. Nàng háo hức nhìn cái bình bên cạnh Nguyễn Thư Ý, nhưng gì nói gì Nguyễn Thư Ý cũng không đồng ý.
Bạch Sơ Nguyệt không đành lòng, muốn đưa rượu uyên ương mình chưa uống cho Nguyễn Âm nhưng lại bị Nguyễn Thư Ý ngăn lại.
“Anh quá đáng lắm rồi!” Nguyễn Âm nói đầy uất ức.
Đúng lúc này giọng một chàng trai từ bên cạnh truyền đến, “Nếu cô nương muốn uống rượu uyên ương, tại hại đây nguyện ý mời cô nương uống.”
Nghe vậy Nguyễn Âm quay đầu nhìn sang, một chàng trai cầm quạt gấp đang đứng đó, trên gương mặt tuấn tú nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Tại hạ Diệp Cảnh Hòa, không biết tên của cô nương là gì?” Diệp Cảnh Hòa cười hỏi.
Mặt Nguyễn Thư Ý đen như đáy nồi, ánh mắt Bạch Sơ Nguyệt sắc bén lên hẳn.
“Nếu em gái nhà ta muốn uống thì người làm anh trai như ta đương nhiên sẽ mua, không phiền công tử lo lắng.”
“Nhưng tại hạ thấy không hẳn như vậy.”
Vẻ mặt Bạch Sơ Nguyệt cứng lại, “Hình như ngươi có vẻ đang xen vào việc của người khác, chúng ta không biết ngươi, vì sao phải uống rượu ngươi mua?”
“Chỉ là ta thấy cô nương kia hơi đáng thương nên mới hỏi một phen.”
“Hừ, ta thấy là ngươi nhìn trúng dung mạo của nàng ấy thì có.” Bạch Sơ Nguyệt lạnh giọng.
Nhân lúc ba người đang đối chọi gay gắt Nguyễn Âm đã thừa dịp giật lấy cái bình rồi tự rót cho mình một ly.
Cứ như vậy một ly rồi lại một ly, Nguyễn Thư Ý ở bên cạnh hoàn toàn không phát hiện ra.
“Nếu không rời đi thì đừng trách ta không khách khí.” Bạch Sơ Nguyệt gọi, “Quỷ Túc.”
Trên người Quỷ Túc lập tức tỏa ra một cỗ khí lạnh, trong mắt Diệp Cảnh Hòa lóe lên tia sợ hãi, cuối cùng cũng lui về.
Lúc này Nguyễn Thư Ý mới quay lại, nhưng khi hắn thoáng thấy hai má Nguyễn Âm ửng đỏ liền lập tức liếc nhìn bầu rượu, mà bầu rượu kia đã thấy đáy từ lâu.
“Toang rồi! Em ấy say rồi!”