Chương 2-6

Từ đó, tôi biến ngôi nhà hang nhỏ của mình thành một trạm dừng chân cho những người lạc đường. Một Hang Thợ Săn. Bất kỳ ai băng qua núi mà không có ý đồ xấu xa đều có thể ghé qua nhà tôi để nghỉ ngơi nếu họ cần. Tôi đã sử dụng sức mạnh của mình để tạo ra một con đường thần kỳ, bất kể họ bắt đầu đi từ xa đến lối vào như thế nào, con đường này luôn dẫn đến nơi của tôi.

Một lượng đáng ngạc nhiên những người đi bộ đường dài lạc đường đã tìm thấy lối đến trước cửa nhà tôi. Tôi không thể trực tiếp hỏi họ những câu hỏi, nhưng bất kể thế nào, tôi luôn nhận được thông tin về thế giới bên ngoài dãy núi. Tôi liên tục cải thiện hang nhỏ của mình, vì vậy luôn có sẵn thức ăn, nước uống và chăn ấm để họ sử dụng.

Tôi thực sự không bao giờ nghĩ mọi thứ sẽ thay đổi. Thực sự. Khi sự thay đổi đến, nó diễn ra khá đột ngột.

Anh trai tôi nổi cơn thịnh nộ. Ngọn núi thực sự rung chuyển vì cơn giận của anh ấy, và tôi khá chắc chắn một ngọn núi lửa ở phía bắc xa xôi đã phun trào. Tôi lập tức chạy đến xem chuyện gì đã xảy ra.

Con hươu đực yêu quý nhất của anh ấy đã chết. Và anh ấy khăng khăng rằng một con người đã ác ý gϊếŧ nó. Khi tôi đến điều tra, quả thực có một con hươu đực (nay đã chết) với một con dao dài do người làm rõ ràng chĩa ra ngoài. Nhưng sau khi kiểm tra, có điều gì đó không ổn. Người đàn ông đã đâm trúng tim con hươu, với độ chính xác đáng ngạc nhiên. Cái chết đến nhanh chóng, gần như ngay lập tức đối với con hươu.

Làm thế nào con người này lại có thể đến gần con hươu đực như vậy? Điều đó đáng lẽ là không thể. Ngay cả những đứa con mắt xanh của tôi cũng gặp khó khăn khi đến gần một trong những con hươu đực của anh trai tôi. Cứ như thể con hươu đực này cho phép người đàn ông lạ mặt đến gần nó. Thực tế, trông cái chế của nó quá đáng ngờ, tôi nghi ngờ là con hươu đực muốn chết, rằng nó đã cố tình để 1 gã đàn ông gϊếŧ nó.

Và kẻ được gọi là gϊếŧ người ở đâu? Anh trai tôi cảm nhận được cái chết của con hươu đực gần như ngay lập tức, nhưng thậm chí không còn sót lại một sợi tóc nào của gã đàn ông. Điều đó cũng không thể xảy ra. Liệu con hươu đực đã làm gì đó trước khi chết để cho phép gã đàn ông trốn thoát? Những con hươu của anh trai tôi khá mạnh mẽ và thông minh, vì vậy rất có thể là như vậy.

Khi tôi đề cập đến điều này, anh trai tôi không tin. Con hươu đực có lý do gì để muốn tự sát? Chẳng phải anh ấy đã cố tình chăm sóc và nuôi dưỡng nó sao?

Nhưng tôi biết tại sao. Con hươu đực đó đã rất già. Ngay cả khi anh trai tôi đổ sức mạnh vào nó, tuổi già cũng đã đuổi kịp nó. Hươu không được sinh ra để thông minh như vậy hoặc sống lâu đến thế. Giống như người bạn loài người của tôi, nó đã tiễn biệt bao nhiêu đồng loại của mình? Và không giống như tôi, anh tôi sẽ không để con hươu ra đi và cho phép nó chết một cách tự nhiên.

Ý nghĩ rằng cái chết đến với tất cả những gì phàm trần, và rằng chúng thậm chí có thể khao khát nó sau một thời gian, không làm anh trai tôi hài lòng. Thậm chí còn hơn thế nữa, anh ấy tức giận với tôi vì “ngả về phía con người”, bất chấp việc tôi chẳng làm gì cả. Tôi chỉ đơn giản là chỉ ra rằng những lời buộc tội của anh ấy có sai sót.

Cố gắng giải thích thêm không giúp ích gì, nó chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn. Anh ấy buộc tội tôi giống con người hơn là một thần linh. Rằng tất cả những gì tôi cần chỉ là một thân thể và không ai có thể phân biệt được. Đương nhiên tôi không đồng ý!

Tôi không biết bằng cách nào, thực sự là không biết, nhưng cơn thịnh nộ của anh ấy đã chuyển hướng sang Làng Hoa Xanh. Gã đàn ông gϊếŧ hươu thậm chí không đến từ đó, con dao cũng không phải do họ thiết kế, nhưng vì một lý do nào đó anh trai tôi đã gom tất cả con người lại thành một. Anh ấy không thể phân biệt họ. Đối với anh ấy, Làng Hoa Xanh có tội chỉ vì là người, và do đó có liên quan đến kẻ gϊếŧ người (dù là xa đến đâu).

Đó là lúc tôi nhận ra, không một chút nghi ngờ gì, anh trai tôi đã mất trí.

Nếu bạn hỏi tôi khi nào nó bắt đầu, thì có lẽ là khi những người đầu tiên xuất hiện. Còn lý do tại sao… tôi nghĩ anh ấy đã ghen tị. Anh ấy yêu thương tôi và không muốn chia sẻ tôi với bất kỳ ai. Anh ấy yêu con hươu đực, vì vậy không bao giờ muốn buông tay. Vấn đề là sự chiếm hữu kiểu đó thực sự bắt nguồn từ cái ác.

Ghét cái ác nhưng lại làm điều ác, mâu thuẫn đó chỉ có con người mới có thể sống chung và vẫn tỉnh táo. Có lẽ đó là lý do thực sự khiến anh ấy tránh xa tôi suốt những năm qua; anh ấy biết có gì đó không ổn nhưng anh ấy không thể kiểm soát nó khi ở gần tôi. Anh ấy đã trốn thoát đến những con hươu của mình, tự cho mình là an toàn, chỉ để rồi chúng cũng "phản bội" anh ấy. Cuối cùng, anh ấy đã phát điên vì điều đó.

Anh ấy lao về phía Làng Hoa Xanh, có ý định phá hủy nó và tàn sát tất cả mọi người ở đó. Tôi đã cử những đứa con tiên của mình đi trước, bảo chúng sơ tán mọi người. Tôi có thể ngăn cản anh trai mình trong một thời gian, nhưng không phải mãi mãi. Khi tâm trí không còn, anh ấy thậm chí còn nguy hiểm hơn bình thường. Điều tốt nhất tôi có thể làm là cho những đứa con mắt xanh của tôi cơ hội trốn thoát.

Rõ ràng, việc ngăn cản anh ấy thỏa mãn cơn khát máu không giúp ích được gì. Cuộc chiến của chúng tôi có thể được nhìn thấy từ hàng dặm xung quanh. Mặc dù Phái Hoa Xanh là nhóm chiến đấu mạnh nhất thế giới, nhưng ngay cả họ cũng rùng mình trước tiếng đòn của chúng tôi. Trước sức mạnh của chính ngọn núi, tất cả những gì họ có thể làm là cúi đầu và chạy trốn.

Trận chiến kéo dài hàng ngày.

Anh ấy là thanh kiếm, tôi là tấm khiên.

Bất kể anh ấy chém và đâm thế nào, tôi cũng không thể bị lay chuyển. Nhưng bất chấp việc tôi bất động đến mức nào, tôi cũng không thể tấn công. Chúng tôi đang ở thế giằng co.

Những người duy nhất còn lại là gia đình của người bạn người đầu tiên của tôi. Tôi không biết họ lấy đâu ra ý tưởng ngớ ngẩn đó, nhưng họ quyết định ở lại và hy sinh bản thân vì tôi. Họ thực sự đã cố gắng chiến đấu với anh trai tôi. Rốt cuộc, họ có thể nhìn thấy anh ấy cũng giống như họ nhìn thấy tôi.

Anh trai tôi, người đã không chú ý một chút nào đến bất cứ điều gì tôi nói với anh ấy trong nhiều năm, đã bị bất ngờ. Anh ấy không biết con người có thể nhìn thấy anh ấy. Thực ra họ đã tung cho anh ấy vài cú đánh trước khi anh ấy nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Nhưng tất nhiên, điều này cũng giống như việc có một đứa trẻ đá vào cẳng chân anh ấy. Nó thật đáng sốc, nhưng không gây ra nhiều sát thương.