Chương 2-4

Tôi đã dẫn dắt bé sơ sinh đó đến tuổi trưởng thành. Vì là người đầu tiên, bé được coi là đặc biệt. Cậu được trao một vị trí danh dự trong Phái và cộng đồng. Nói tóm lại, bé con trở thành người lãnh đạo.

Cậu ấy già đi rất chậm, đến mức gia đình và bạn bè đều ra đi trước cậu ấy. Tôi đã từng chứng kiến

con người chết trước đây, nhưng giờ đây khi có mối liên hệ cá nhân với những người đã chết, tôi đột nhiên hiểu được cái chết thực sự có nghĩa là gì. Theo định nghĩa của con người. Tôi cùng cậu ấy thương tiếc cho mỗi người ra đi.

Tôi ước gì lúc đó mình biết những gì tôi biết bây giờ. Bên trong cậu ấy là một người bình thường. Bất chấp ngoại hình, sức mạnh và khả năng của mình, cậu thực sự là một người đàn ông rất giản dị. Một mái ấm, những gương mặt quen thuộc và một người để ôm, đó là tất cả những gì cậu thực sự mong muốn. Khi chôn cất chắt ruột, chắt chắt của mình, người đã chết già vì tuổi già, trong khi trông không quá ba mươi tuổi, cậu ấy không thể chịu đựng thêm nữa.

Cậu ấy rời đi. Không chỉ rời khỏi Phái hay cộng đồng, mà còn rời núi. Rời xa tôi. Tôi cảm thấy sự biến mất của cậu ấy từ trên núi. Không có bóng tối nào lớn lên trong cậu ấy, nên tôi biết cậu ấy không làm điều gì ác. Nhưng tôi ước gì cậu nhóc ấy nói lời tạm biệt hoặc giải thích chính xác lý do tại sao rời đi để tôi không phải mất thời gian đoán già đoán non.

Ngày hôm đó, tôi, một vị thần linh, đã khóc. Nỗi buồn của tôi lớn đến nỗi anh trai tôi cảm nhận được. Anh ấy đến thăm tôi ngày càng ít vì tôi đã thay đổi bản thân quá nhiều. Nhưng khoảng cách không làm suy yếu sợi dây tình cảm gia đình của chúng tôi. Khi trái tim tôi tan vỡ, anh ấy cảm nhận được.

Khi tôi cố gắng giải thích lý do tại sao mình đau khổ, anh ấy không thể hiểu. Đối với anh ấy, một con người không có giá trị hơn một con chim, và thậm chí còn nguy hiểm hơn nhiều. Nếu một người ra đi, anh ấy hoàn toàn không bận tâm. Nhưng, trong một khoảnh khắc đặc biệt bất ngờ, anh ấy đã không nói ra suy nghĩ của mình. Anh ấy chỉ đơn giản ôm tôi và để tôi khóc.

Đó là một trong những lần cuối cùng anh ấy dịu dàng với tôi.

Cuối cùng, tôi cũng biết chuyện gì đã xảy ra với người bạn - cậu nhóc loài người đầu tiên của mình. Anh ta chu du khắp thế giới, theo đuổi lẽ công lý riêng của mình. Anh ta không bao giờ ở một nơi quá lâu, nhưng nhiều người quan tâm đến võ thuật của anh ấy và cố gắng trở thành học trò của anh. Họ bắt chước những gì họ thấy, hy vọng mong cầu có được sự trường thọ như vậy.

Tôi không biết liệu anh ta có khi nào nhận học trò hay không, vì nhiều người tuyên bố môn phái võ thuật của họ bắt đầu từ anh ta trong khi rõ ràng là không phải. Dù sao thì, việc giảng dạy của Nghệ thuật Núi Hoa Xanh đã lan truyền rộng rãi trong dân chúng. Ngay từ đầu, nó không phải là một hệ thống tín ngưỡng bí mật. Nó biến đổi và thay đổi theo thời gian, tạo ra những phong cách chiến đấu và triết lý mà tôi chưa bao giờ ngờ tới.