Chương 2-2

Ngày hôm đó, cách nhìn nhận của anh trai tôi về loài người xuống dốc không phanh. Sự thật là chúng tôi đã từng gặp nhiều người không khuất phục trước cái ác như vậy trong quá khứ, nhưng điều đó không xoa dịu nỗi sợ hãi của anh ấy. Chỉ cần bất cứ lúc nào, họ cũng có thể hoàn toàn bị cái ác chiếm đoạt. Khả năng và tiềm năng cho sự đê hèn như vậy khiến anh ấy căng thẳng. Anh ấy không muốn ngay cả khả năng xảy ra điều đó trong nhà mình.

Ánh mắt anh ấy hướng về những gia đình mà những đứa trẻ tiên của tôi đang bảo vệ. Anh ấy muốn gϊếŧ tất cả bọn họ, từng người một. Ngay cả những đứa trẻ sơ sinh, những đứa trẻ may mắn được sinh ra và sống sót qua chặng đường dài đến dãy núi của chúng tôi.

Lần đầu tiên, anh trai tôi và tôi có một bất đồng nghiêm trọng. Chúng tôi không thể hòa giải quan điểm của mình. Anh ấy nhìn nhận con người với nỗi sợ hãi, tôi nhìn nhận họ với tiềm năng.

Cuối cùng, chỉ có tình yêu thương dành cho tôi mới ngăn anh ấy tàn sát họ. Thực ra tôi đã cầu xin anh ấy, điều mà tôi chưa từng làm trước đây, để tha mạng cho họ. Vì tôi, anh ấy đã dừng tay. Anh ấy không thích điều đó, nhưng cũng không thể từ chối.

Chúng tôi là anh em. 1 chủng tộc chỉ có hai người chúng tôi trên toàn thế giới. Chính vì điều đó mà chúng tôi cưng chiều nhau theo nhiều cách. Đây là trường hợp anh trai tôi chiều chuộng tôi, đi ngược lại quyết định của anh ấy.

Vì vậy, những người ở lại. Và những đứa trẻ tiên nhỏ bé của tôi cùng tôi theo dõi họ.

Ngọn núi không phải là nơi dễ sinh sống trong những điều kiện bình thường, và điều đó trở nên tồi tệ hơn đối với họ vì không thể săn bắt được động vật. Để giải quyết vấn đề này, tôi đã dẫn đường cho họ đến những dòng suối, ao hồ và sông. Anh trai tôi và tôi chưa bao giờ chú ý đến cá và côn trùng dưới nước, vì vậy chúng không thể thông minh hơn những loài khác. Lợi ích duy nhất của cá là do ở trên núi của chúng tôi, hấp thụ sức mạnh của chúng tôi từ chính nguồn nước. Nó khiến chúng khỏe hơn, to hơn và khỏe mạnh hơn. Thức ăn hoàn hảo, điều mà lũ gấu vui mừng khôn siết, nhưng không có nhiều tác dụng khác.

Con người cũng thuần hóa nhiều loài vật khác nhau: dê núi và cừu để lấy sữa và quần áo. Lừa để chở hàng nặng. Vịt và ngỗng để lấy trứng và lông vũ. Chỉ khi những con vật này già yếu hoặc bị thương nặng, họ mới gϊếŧ và ăn thịt chúng. Đây được coi là hành động gϊếŧ chóc có lòng thương xót, bởi cả động vật và con người.

Không mất nhiều thời gian để họ nhận ra rằng một thứ gì đó đang giúp họ sinh tồn. Con cái họ nhìn thấy hoặc nghe thấy những thứ vô hình, và có kiến thức về dãy núi hoàn toàn không tự nhiên. Các nàng tiên, như con người gọi họ, đang giúp đỡ họ. Các nàng tiên đã xua đuổi quân đội, và các nàng tiên dẫn đường cho họ đến nguồn thức ăn và nước sạch. Người lớn loài người không biết tại sao họ lại nhận được thiện chí như vậy từ các nàng tiên, vốn ở quê hương họ được coi là những linh hồn độc ác, nhưng họ cẩn thận không để đánh mất nó.

Các nàng tiên kể cho trẻ em loài người tất cả về tôi, về việc tôi xinh đẹp và mạnh mẽ như thế nào, và về những bông hoa màu xanh phát sáng vào ban đêm do tôi tạo ra. Họ thậm chí còn gọi tôi là "mẹ", một khi chúng hiểu ý nghĩa của từ đó trong loài người. Đương nhiên, bọn trẻ cũng kể cho cha mẹ chúng biết.

Nghe thấy điều này, điều đầu tiên người lớn nghĩ đến là tôn thờ tôi như một nữ thần. Nhưng tôi sẽ không cho phép. Khi họ khắc hình ảnh của tôi trên gỗ rồi cúi đầu trước chúng, tôi thấy sự xấu xa nảy sinh trong lòng họ và nó khiến tâm hồn tôi lạnh toát. Lúc đó, tôi không hiểu nữ thần là gì, nhưng bất cứ điều gì khiến con người trở nên xấu xa đều không nên được khuyến khích.

Họ phớt lờ cảnh báo của tôi thông qua các nàng tiên, vì vậy tôi đã tìm thấy con gấu lớn nhất trên núi và ra lệnh cho nó phá hủy những bức tượng gỗ xấu xí về tôi và đuổi những kẻ đã tạo ra chúng. Bất cứ khi nào họ cố gắng thực hiện những điều vô nghĩa thờ cúng như vậy, tôi sẽ gọi con gấu khổng lồ đến để trừng phạt họ. Không ai chết hoặc bị thương nặng, nhưng nó khiến họ sợ hãi.

Sau đó, người lớn lắng nghe bọn trẻ, và thông qua đó là các nàng tiên, những người đã cảnh báo họ về việc cố gắng tôn thờ tôi như một nữ thần. Tuy nhiên, điều này vẫn khiến người lớn không hài lòng. Vì vậy, Thần - người mẹ của các nàng tiên - sẽ không cho phép tôn thờ, nhưng một số dấu hiệu tôn trọng nên được thể hiện. Xui cho cùng, đây là vùng đất của bà, và lòng tốt của bà mới cho phép họ được sống.

Sau rất nhiều tranh cãi và thảo luận, họ đã đặt cho tôi cái tên Xuiying (bông hoa xinh đẹp) và kính cẩn gọi tôi là Hoàng hậu của Dãy núi Xanh, Mẹ của các Nàng tiên, Người Giữ những Ánh sáng Xanh. Nếu họ từng nghĩ rằng tôi có thể ở gần, họ sẽ quỳ xuống và cúi đầu, chúc tôi sống lâu dài nhiều lần liên tiếp.

Tôi cho rằng toàn bộ quá trình đó thật kỳ lạ, đặc biệt là nếu họ cúi chào sai hướng hoặc khi tôi thậm chí không có ở đó. Tôi chưa bao giờ yêu cầu sự tôn trọng như vậy, cũng không bao giờ đòi hỏi nó, nhưng bất kể thế nào họ vẫn cưỡng ép nó lên mình. Tuy nhiên, tôi thích cái tên đó, và tự gọi mình như vậy mãi mãi về sau.