Trời ạ, mấy ngày nay Hoàng đế lại cắm rễ ở cung Hoàng hậu!
Cả hoàng cung đều bàng hoàng.
Mặc dù bây giờ hậu cung chỉ có một vị chủ tử là Hoàng hậu nương nương nhưng ai cũng biết Hoàng hậu nương nương và bệ hạ xưa nay chưa bao giờ tình tứ cả.
Chẳng những không tình tứ mà nhiều năm trước hai vị chủ tử này luôn lạnh nhạt xa cách nhau, ngay cả vợ chồng nhà bình dân cũng ngọt ngào hơn đế hậu nhiều.
Ngoại trừ mồng một và mười lăm, Đường Cảnh Hạo chẳng bao giờ bước vào phòng Tống Bảo, dù hai ngày này do tổ tông quy định nhưng chưa chắc đã có thể loan phượng hòa ca, biết đâu vừa gặp mặt đã nhảy dựng lên, cãi nhau đỏ mặt tía tai.
Với mối quan hệ này, ngay cả nô tài nịnh bợ cũng khó lòng khen được một câu ân ái lưu luyến.
Nên nhớ từ khi Đường Cảnh Hạo thành công leo lên vị trí kia, có biết bao người mưu toan đem cô nương tiểu ca nhà mình vào cung.
Mặc dù Hoàng thượng không bao giờ nhắc đến chuyện tuyển tú nhưng Hoàng hậu không có con, nhìn điệu bộ này chắc cũng chẳng muốn sinh. Hoàng đế một hai năm không nạp phi thì thôi, nhưng đâu thể không nạp phi cả đời được, vậy chẳng phải bọn họ có cơ hội rồi sao.
Có đại thần nào không muốn kết thân với hoàng gia đâu, đây là phúc ba đời chứ đùa à.
Huống chi nếu sinh được con cho Hoàng đế thì sau này vinh hoa phú quý đếm mãi không hết, dùng mãi không cạn.
Nhưng giờ Hoàng đế đã nối lại tình xưa với Hoàng hậu, chẳng phải hỏng bét rồi sao.
Khoan nói Hoàng đế có nạp phi hay không, chỉ cần Hoàng hậu sinh con thì sẽ chiếm vị trí con trưởng, sau này các phi tử khác còn có hy vọng gì nữa, tranh nhau xem con ai làm Vương gia có đất phong lớn à?
Bên ngoài đang chiêng trống lật trời nhưng trong cung chẳng ai để ý mấy việc này.
Dù sao Hoàng hậu điện hạ đang mệt gần chết, Hoàng thượng phu quân cứ nằng nặc đòi ngủ chung giường với y, rõ là đáng ghét.
——————
"Bệ hạ ——"
Tống Bảo bị quấn trong chăn túm lấy gối đầu.
"Thần không đói mà."
"Ngoan nào......" Đường Cảnh Hạo đường đường là Hoàng thượng mà lại không tuân thủ quy củ ngồi trên giường bưng bát đút cơm cho người ta, "Cả ngày không ăn gì sao được."
"Nếu bệ hạ không đi săn nữa thì thần sẽ ăn."
Tống Bảo khó lòng nói rõ khi nghe tin Đường Cảnh Hạo sắp đi săn ở vườn Hoàng gia, trong lòng y có cảm giác gì. Kiếp trước y bị ngã ngựa ngay tại nơi đó, mặc dù kiếp này đã sớm biết có thai nhưng vẫn sợ giẫm lên vết xe đổ.
"Ngươi đã là Hoàng hậu rồi, đâu thể tùy hứng như trước nữa."
Đường Cảnh Hạo cũng rất đau đầu, từ lúc đăng cơ đến nay đây là lần đầu tiên hắn triệu tập thần tử cùng đi, về tình về lý Hoàng hậu Tống Bảo này không thể không theo. Nếu Tống Bảo không đi thì sẽ bị đám đại thần kia soi mói, chưa biết sau này còn có thêm bao nhiêu rắc rối nữa.
"Đâu phải thần tùy hứng......" Tống Bảo ấm ức gần chết, nhưng chuyện kiếp trước sao có thể nói ra miệng được, "Thần chỉ thấy sợ thôi, thần mơ thấy mình ngã ngựa làm ảnh hưởng đến long thai......"
Dù chỉ là mơ nhưng Đường Cảnh Hạo nghe vậy cũng căng thẳng trong lòng, mở miệng hỏi.
"Ngươi không sao chứ."
Tống Bảo sững sờ, y há hốc miệng rồi từ từ ngậm lại, sau đó rúc vào ngực Hoàng đế tướng công như cá chạch.
"Nếu Hoàng thượng che chở thì thần sẽ không sao."
Đường Cảnh Hạo đột nhiên bị ôn hương nhuyễn ngọc ôm chầm lấy.
"Tất nhiên rồi."
"Vậy Hoàng thượng thề đi, đây là yêu cầu thứ nhất của ta." Tống Bảo cố chấp ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, "Bệ hạ phải che chở ta và bé cưng, không được để chúng ta bị thương."
"Thì vốn phải thế mà." Đường Cảnh Hạo đặt bát xuống rồi vỗ lưng Hoàng hậu, "Không cần yêu cầu trẫm cũng sẽ che chở các ngươi."
Tống Bảo mím môi nghĩ thầm.
Lần này bất luận thế nào Đường Cảnh Hạo cũng sẽ che chở cho y.
Phải không.