Chương 23.1: Thăm dò tiểu huyệt bắt rắn giải da^ʍ độc

Giọng nói Vương Chấn Chi vừa dứt thì từ đại viện tràn ra hai ba mươi phủ vệ, chia ra đứng hai bên người hắn, khí thế mười phần. Phủ vệ này đều có thân thủ nhất đẳng trong dân gian nhưng nếu so sánh với ám vệ của Ngụy Sâm thì giống như kiến càng rung cây lớn, không biết lượng sức mình.

“Hừ.” Ngụy Sâm trào phúng cười, hai má căng chặt.

Nhóm ám vệ chỉ chờ chủ tử ra hiệu một tiếng này, liền hiện thân hộ chủ.

Thân là đế vương, cho dù nội tâm lửa giận ngập trời thì cũng phải từng giây tính toán sách lược tối ưu. Gϊếŧ gà cần gì dao mổ trâu, chỉ thấy môi mỏng của Ngụy Sâm khẽ nhếch, xoay người trở lại xe ngựa, sai người xuất phát.

“Ha ha ha!” Vương Chấn Chi thấy đoàn người của hắn xám xịt mà rời đi, đắc ý cười to.

Thượng Ân nghe được tiếng cười phía sau thì lắc lắc đầu, ai, mới vừa rồi hắn nhìn thấy ánh mắt của thánh thượng đâu chỉ có sát khí, ánh mắt kia quả thực là thiên đao vạn quả xuyên tim.

Đoàn người của Ngụy Sâm đi vào thứ sử phủ của Kinh Châu. Thứ sử là thủ trưởng hành chính của địa phương, quản lý sự vụ trong khu vực trực thuộc.

Lần này, hắn cải trang đi tuần chính để mang Lục Phù đi nhanh về nhanh cho nên người trong kinh thành biết hắn rời kinh cũng không nhiều. Thứ sử được thiên tử khâm định, đương nhiên nhận ra hoàng đế. Thứ sử Kinh Châu thấy hoàng đế địch thân tới mà khuôn mặt tối sầm thì quỳ trên mặt đất thỉnh an nói: “Thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Khi nói chuyện, cái trán đã toát ra mồ hôi lạnh.

Ngụy Sâm đứng ở trên cao, giọng nói lạnh lẽo: “Theo “Luật lệ Đại Nguy”, phàm là người cư trú ở một quận trong vòng một tháng thì đều phải đến chỗ quan phủ đăng ký. Nữ tử Lục gia, Lục Phù quê ở thành nam đã đăng ký chưa?”

Loại chế độ đăng ký này, châu phủ sẽ nghiêm khắc ghi lại những bá tánh bình dân, còn đệ tử quan gia thì từ trước đến nay mở một mắt nhắm một mắt, xét cho cùng thì con cái quan gia đều không phải là hạng côn đồ.

“Thần làm việc sơ sẩy, cầu thánh thượng trách phạt.”

“Còn cọ xát cái gì, đem Lục Phù tới thứ sử phủ để trẫm tự mình nhìn nàng đăng ký.” Ngụy Sâm không kiên nhẫn mà phất tay áo, thứ sử nhanh như chớp mà rời đi.

Vương gia thế lớn nhưng bên ngoài cũng không dám đối nghịch với thứ sử, huống chi là thứ sử đại nhân tự mình đến đòi người. Vương Chấn Chi suy đoán nhất định là Vi thị ở kinh thành kia làm khó dễ, không thể ngờ được địa vị hắn cao như vậy, cả thứ sử cũng phải chạy chân cho hắn. Hắn chỉ có thể tạm thời tiễn Lục Phù đi, từ từ tính tiếp.

Lục Phù mới vừa bị hung hăng muốn một phen, sau khi giải trừ da^ʍ tính thì khôi phục tỉnh táo. Vòng vàng trên núʍ ѵú nàng được gỡ xuống, đã lâu cuối cùng cũng được mặc quần áo, đi theo xe ngựa quan phủ rời nhà riêng.

Xe ngựa dừng ở cửa thứ sử phủ, thứ sử đại nhân tự mình dẫn nàng đi tới hướng một cái sân.

Sân đã trống rỗng, giờ phút này chỉ có một mình Ngụy Sâm đứng trong đình viện trêu đùa cá chậu chim l*иg. Hắn nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của nữ tử thì ngoái đầu lại nhìn Lục Phù, trong mắt lập tức nở hoa, khó nén tương tư nói: “Phù nhi!”

Lục Phù vừa nghe thấy tiếng Ngụy Sâm thì đột nhiên rơi lệ đầy mặt mà khóc lớn.

Chuyện này không quá giống với tưởng tượng của hắn, lúc trước nàng luôn dùng loại ánh mắt lạnh nhạt xa cách nhìn hắn, không khác gì kẻ thù. Lúc trong tú phòng cưỡng bách nàng, nàng cũng không đến tê tâm liệt phế, đâu giống như giờ phút này... Lục Phù chạy chậm nhào vào trong lòng Ngụy Sâm, đôi tay vây quanh hắn, nức nở nói: “Sao giờ ngươi mới đến! Ô hu hu...”

Mẹ nó, không có đối lập thì không biết được người sau còn đáng sợ hơn người trước!

Giờ phút này, nàng vậy mà cảm thấy Ngụy Sâm cực tốt! Ít nhất hắn còn có tính người, ít nhất hắn không dùng thủ đoạn biếи ŧɦái cực đoan với nàng...

Ngụy Sâm nghe vậy, trong lòng ngọt ngào ôm lấy nàng, cười đầy khí phách hăng hái, nói: “Nhớ ta?”

“Ừm a, hu hu...” Nàng còn nức nở, Ngụy Sâm đỡ nàng đi vào nhà, hắn nói: “Chúng ta ngồi xuống, chậm rãi nói.”

Hai người đi vào trong sương phòng, ngồi trên giường mềm. Hắn lấy khăn lau mặt cho nàng, động tác nhẹ như lông hồng.

“Sâm ca, hu hu...” Nàng lau mặt xong lại nhào vào trong lòng hắn giống như đứa trẻ yếu ớt ủy khuất, “Sao ngươi lại đến Kinh Châu?”

Ngụy Sâm cách váy xoa mông vểnh của nàng một cái, nói: “Còn không phải tới bắt nha đầu chết tiệt nhà ngươi!”

“Ưʍ...” Nàng kêu lên một tiếng. Ngửi thấy mùi Long Tiên Hương của hoàng đế, nàng đột nhiên cảm thấy thân mình nóng quá, rất muốn hắn. Có phải nàng lại không khống chế được mà động dục hay không...

Lục Phù đứng dậy từ trong lòng ngực hắn, vươn cổ lên, môi mỏng đè trên cánh môi hắn, chủ động hôn môi hắn. Đã rất lâu nàng chưa từng chủ động hôn môi hắn, Ngụy Sâm giống như hóa đá, nháy mắt sau mới phải ứng lại. Hắn bắt lấy gáy nàng hôn một hồi, đầu lưỡi đẩy hàm răng nàng ra để duỗi nhập trong miệng thơm, hấp thu mật dịch.

“Ưʍ...” Nàng rên một tiếng, nhịn không được mà vặn vẹo thân thể mềm mại như rắn nước, kiều mị cầu hoan.

Ngụy Sâm chợt thấy trong gió đông thổi làm nở ngàn cây hoa, người đã mê say không biết đường về. Hắn tựa như lữ nhân khát nước cùng cực, tìm kiếm nguồn nước trong miệng thơm của nàng, muốn hút khô nàng mới thôi...

Lục Phù bị hôn đến thân thể nóng lên, chủ động cởi bỏ đai lưng, cởi váy áo ra, thân thể trần trụi mềm mại cọ tới cọ lui trên người hắn. Ngụy Sâm thấy nàng chủ động như thế thì mừng rỡ như điên. Nụ hôn của hai người kéo dài rồi rốt cuộc cũng tách ra, Ngụy Sâm đè nàng dưới thân, nâng chân nàng cao lên để thao nàng từ chính diện.

Hắn chỉ tháo đai lưng cùng dây quần, áo ngoài cũng chưa cởi mà bắt đầu thao huyệt!