Chương 17.1: Bị đưa vào kỹ viện, mặc đồ người cá bắt tiếp khách

Tây Vực Kỳ Cảnh, nơi tiêu tiền xa hoa bậc nhất kinh thành, quý tử môn phiệt đều đến đây vung tiền như rác, hồng quán này đã trở thành nơi mà nam nhân vương triều Đại Nguỵ hướng tới. Muốn bao cả toà hồng quán này một đêm thì không chỉ yêu cầu phú quý mà còn phải có đủ quyền binh.

Danh kỹ, ca linh, thanh quan nơi này đều là nữ tử bộ mặt của kinh thành. Vị tiểu hầu gia kia tuy rằng tuổi nhỏ nhưng mỗi lần tới đều bao cả toà Cực lạc các, lần này lại bao cả hồng quán, ra tay rộng rãi khiến người ta nhìn mà cứng cả lưỡi.

Hậu viện Cực lạc các có một suối nước nóng nhân tạo, đất đai rộng rãi nên mười chín mỹ nhân thanh xuân cùng ở trong đó cũng không bị chen chúc. Nhóm mỹ nhân người mặc đồ người cá, chỗ ngực nhũ được bao một vòng lụa trong suốt, đầṳ ѵú phấn nộn có thể thấy được rõ ràng, nửa người dưới mặc đuôi cá nhiều màu, trên mặt phối hợp với khăn che mặt cùng màu.

Lục Phù cùng ba bốn người khác cũng bị bắt tới cho đủ số lượng đàng hoàng xếp ở phía sau, thân dưới đều ngâm trong suối nước nóng, quả thực hận không thể chôn mặt vào trong nước. Bọn nữ tử phía trước không giống nàng, bọn họ vốn là người của Tây Vực Kỳ Cảnh, chỉ ước sau đêm nay có thể một bước lên mây xanh, trở thành thϊếp thất của tiểu hầu gia hoặc vị quý tử nào đó.

Gần bờ suối nước nóng nước cạn, phía sau nước sâu hơn nên các nàng đều đứng ở phía trước, khiến người ta nhìn thấy rành mạch vải lụa ướt nhẹp bao lấy vυ" đẹp cùng với da thịt trắng nõn mê người. Ca linh thậm chí còn cách tấm khăn che mặt mà ca hát, nghe như người cá đang hát vang, du dương êm tai. Tiểu hầu gia mang theo năm thiếu niên quý tộc cùng đi vào, nương vào đèn hoa sen bày biện trong đình viện mà nhìn thấy một đám thiếu nữ ở trong suối nước nóng chờ hắn tới thì vừa lòng cười cười.

Vương mụ mụ thấy hầu gia cười thì trong lòng liền kiên định. Nhóm kỹ nữ ở trong nước õng ẹo tạo dáng, quất động đuôi cá làm các thiếu niên nhìn mà hoa mắt say mê.

“Xuất sắc, xuất sắc!” Nam tử đồng hành kinh ngạc cảm thán nói, “Tạ hầu gia hôm nay mang ta tới hưởng thụ.”

Tiểu hầu gia cười mà không nói, bảo mọi người vào trong. Bên cạnh hắn còn một cái bàn trống, được hắn mời đến tất nhiên địa vị rất tôn quý. Có người hỏi: “Hôm nay còn có khách quý sao?”

Đúng lúc này, ngoài đình viện có tiếng thông truyền: “Vi công tử tới!”

Tiểu hầu gia là người đầu tiên đứng lên, chúng thiếu niên đứng dậy theo, đi phía sau hắn nghênh đón khách quý.

“Tiểu thúc tới rồi.” Tiểu hầu gia mang theo mọi người chắp tay thi lễ với người mới tới.

“Ngươi đi đâu mà biệt lai vô dạng.” Hoàng đế vỗ vỗ bả vai hắn, hai người cùng đi vào bên trong.

Mấy chục năm trước, Ngụy Cao Tổ còn tại thế đã trợ lực thế gia đoạt lại giang sơn người Hán. Khi đó, thiên tử cùng thế gia đứng đầu thiên hạ. Năm đại thế gia không chỉ thông hôn với nhau mà còn cùng hoàng tộc liên hôn. Bối phận này đã sớm loạn thành một nồi cháo. Tiểu hầu gia xuất thân từ Trần quận thế gia, xem như cháu ngoại trai bà con xa của hoàng đế, tuy rằng hắn bị nhỏ hơn Ngụy Sâm ba tuổi.

Ngụy Sâm đi thẳng tới phía trước, ban chúng nam tử trở lại chỗ ngồi. Những kỹ nữ trong áo đó nhìn thấy Ngụy Sâm thì lập tức mắt sáng như sao. Các nàng là nữ nhân tẩm da^ʍ nhiều năm ở hồng quán, một người nam nhân có địa vị gì, tài lực bao nhiêu, quả thực chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể thấy rõ. Huống chi tiểu hầu gia còn tự mình cung nghênh hắn, gọi hắn là tiểu thúc, tất nhiên là xuất thân từ một thế gia đỉnh cấp môn phiệt!

Lục Phù xếp phía sau đám người, nhìn thấy Ngụy Sâm tới thì vui vẻ vì có thể được cứu trợ nhưng lại tất nhiên bực bội vì bị hắn nhìn thấy trong bộ dạng này, khuôn mặt nhỏ dưới khăn che mặt nhăn lại.

“Tiểu thúc, từng nghe nói ốc đảo Tây Vực có truyền thuyết người cá, đồn đãi người cá mỹ diễm tuyệt luân, trên thân là hình người, dưới thân là hình cá. Chất nhi hôm nay cố ý lệnh mười chín mỹ nhân tuyệt sắc giả trang làm người cá trợ hứng, tiểu thúc nếu coi trọng người nào thì cứ việc hưởng dụng!” Tiểu hầu gia giơ chén rượu lên, kính rượu với hoàng đế.

“Được.” Ngụy Sâm bình đạm cười, đối ẩm với hắn. Hắn vừa rồi mới liếc mắt nhìn người trong ao đang nhìn hắn đầy tình ý, nhìn đến hắn thiếu chút nữa muốn nôn ra. Đâu ra nhiều yên chi tục phấn như vậy?

Nhóm nhạc sư đứng một bên tấu nhạc, thổi dân ca Tây Vực, tiếng nhạc liêu nhân mị hoặc. Nhóm mỹ nhân trong ao sôi nổi nhảy múa, vặn vẹo thân mình như rắn nước. Những nữ tử phía trước không chỉ có bộ ngực lộ ra trước mắt cho người ta xem mà vòng eo cùng đuôi cá cũng quật lên khỏi mặt nước mà lăn lộn, linh hoạt tựa như là người cá chân chính.

Lục Phù cùng đám dân nữ phía sau bị dọa choáng váng, không nhúc nhích.

Tiểu hầu gia nhìn thấy phía sau có ba người cá bất động, không kiên nhẫn mà nhíu mày. Hắn đứng lên, đi đến bên cạnh ao, mở túi tiền lấy ra một thỏi vàng ném tới chỗ ba người các nàng, quát lớn: “Sẽ không khiêu vũ sao?”

Hắn ném vừa tàn nhẫn vừa chuẩn, vừa vặn nện trên trán nữ tử bên cạnh Lục Phù. Người nọ lập tức ngả đầu xuống nước làm bắn lên một đống bọt nước!

“A a a...” Các thiếu nữ bị bọt nước làm ướt hết diện mạo, ở trong ao thét chói tai tạo thành một tình cảnh hỗn loạn.

“Ha ha ha!” Tiểu hầu gia lại cao hứng cực kỳ, tiếp tục ném vàng xuống suối nước nóng. Thiếu niên phía sau tuy rằng cũng là quý tử có uy tín, danh dự nhưng thấy hắn dùng vàng như cục đá mà ném người như vậy thì không thể không cảm thán hầu phủ rộng rãi đến cực điểm.

Ngụy Sâm nhìn các thiếu nữ trong hồ nước liên tục thét chói tai, có người trốn vàng, có người cướp vàng, có người bơi lội, có người không bơi lội mà lung tung khoát nước... Mười mấy thiếu nữ đồng thời phát ra tiếng thét chói tai làm hắn cảm thấy màng nhĩ mình như bị thủng. Hoàng đế theo bản nàng lắc lắc đầu, một mình rót rượu uống một li. Nếu không phải chính mình tâm phiền ý loạn, đang muốn ra khỏi cung một chút thì hắn cũng không tính tới yến hội người cá này. Đây là loại tiêu khiển gì chứ?

Lục Phù bị thiếu nữ chung quanh xô đẩy, một chân đạp phải hư không liền nhanh chóng chìm vào trong nước. Giờ phút này, bị người khác đẩy xuống chỗ nước sâu trong hồ, nàng chỉ biết ngẩng mặt trôi nổi chứ không thể nhúc nhích, tựa như một con cá chết.

Có lẽ tư thế khác thường này của nàng hấp dẫn đến tiểu hầu gia. Hắn thấy thiếu nữ ngẩng mặt nằm thẳng, ngực nhũ lại cao cao nổi lên, nam tử nhướng mày chỉ vào nàng, nói: “Vớt người cá kia lên cho gia.”

Giây tiếp theo, nô tỳ bên cạnh ao lại dùng lưới bắt cá mà vớt Lục Phù! Mẹ nó, đời này đây là lần đầu tiên mắc vào lưới bắt cá! Tây Vực Kỳ Cảnh diễn trò cũng thật quá đi!

Lục Phù nghiêng đầu, cầu xin giúp đỡ mà nhìn về phía Ngụy Sâm nhưng vẻ mặt hắn không kiên nhẫn mà cúi đầu uống rượu, căn bản không nhìn về phía nàng.

Rất nhanh sau đó, Lục Phù bị đặt trên bàn trước mặt tiểu hầu gia, nam tử bốn phía đồng thời vây lại xem xét.