Chương 13.2: Ở lãnh cung, bị bắt mại da^ʍ hiến thân cho bọn thị vệ

Nàng trở lại trong lãnh cung, Tần công công cho nàng thêm một bữa cơm, vui tươi hớn hở nói: “Ngày mai, ngươi ngoan ngoãn biểu hiện thì lão nô sẽ tiếp tục cho ngươi thêm cơm.” Dứt lời, hắn vung phất trần, đắc ý mà đi khóa cửa cung.

Lục Phù gian nan mà ngồi dậy, dùng nước lạnh lau người một lần. Sau đó, nàng bò lên giường, trợn mắt nhìn về một điểm hư vô nào đó.

Nàng không muốn tiếp tục bị luân gian, nàng thà đi tìm chết cũng không chịu nổi tra tấn đáng sợ như vậy.

Nàng quyết định đánh cược một lần, nếu thành công thì có lẽ nàng thật sự có thể ra khỏi cung. Nếu thất bại, vậy thì chết ở lãnh cung này đi, cùng là giải thoát rồi.

Lục Phù cả đêm không ngủ, đợi sắc trời chuyển sáng. Còn một canh giừ nữa, lão thái giám sẽ mang bọn thị vệ tiến vào lãnh cung. Nàng đứng dậy đi đến góc tường, nhắt lên một bát thuốc diệt chuột cực nhỏ trên mặt đất đưa vào trong miệng. Chỉ chốc lát sau, máu tươi róc rách từ khóe miệng nàng tràn ra, trong bụng đau nhức làm nàng không thể đứng thẳng. Nàng ngã xuống đất, lâm vào hôn mê.

Tần công công cùng bọn thị vệ tiến vào thì nhìn thấy nàng ngã giữa vũng máu loãng, sợ đến mức ồn ào cả lên. Nhiều người thấy như vậy chắc chắn không thể giấu được. Lão thái giám đi báo Nội Vụ Phủ, nói Lục thứ dân phí hoài bản thân mình mà tự sát. Tin tức này được báo lên thái giám tổng quản Thượng Ân, hắn kinh sợ nhưng rồi lại bất động thanh sắc, một bên thông tri thái y đi thăm mạch, một bên chờ hoàng đế hạ triều rồi bẩm báo.

“Người ở đâu? Còn ở lãnh cung?” Ngụy Sâm xanh cả mặt, thần sắc điên cuồng.

“Vâng.” Thượng Ân gật gật đầu, dù sao hoàng đế hạ lạnh biếm vào lãnh cung, không có mệnh lệnh của hoàng đế thì hắn cũng không dám làm chủ mang nàng chuyển cung.

Ngụy Sâm bước lên ngự liễn, sai người bãi giá lãnh cung.

Gân xanh nhảy thình thịch trên trán hắn. Mấy ngày nay cơ hồ mất ngủ, nghe xong tiếng tỳ bà của Lan phi mới có thể thϊếp đi một lát, cả người cực kỳ tiều tụy.

Mũ thiên tử quá nặng, hắn bực bội mà rút bỏ dải lụa, cới mũ xuống. Đợi ngự liễn tới gần lãnh cung, hắn thô bạo thét một tiếng: “Dừng lại!” Thế mà lại gấp không chờ nổi, nhảy xuống ngự liễn, chạy như điên tới lãnh cung.

“Phù nhi!” Hoàng đế đi vào, thấy các ngự y vây quanh trong một góc điện thảo luận. Hắn vừa xuất hiện, các ngự y đồng thời quỳ xuống hành lễ với hắn.

Ngụy Sâm đi đến trước giường, nhìn thấy bộ dáng tiều tụy của nàng, tốt xấu gì thì vẫn còn sống, thở phào nhẹ nhõm, quay đầu hỏi: “Nàng như thế nào?”

Viện trưởng Thái Y Viện bẩm báo nói: “Lục chủ tử ăn thuốc chuột, may mà liều thuốc không lớn, điều trị mấy ngày sau hẳn sẽ không quá đáng ngại.”

“Tốt.” Sắc mặt Ngụy Sâm khá hơn, lệnh thái y lui. Đợi cung nữ đưa chén thuốc tới, hắn tự mình đút thuốc cho nàng. Nhưng mà nàng không uống, chén thuốc đều chảy xuống trước vạt áo ngủ. Ngụy Sâm tiếp nhận khăn chà lau vạt áo nàng, lại ngoài ý muốn mà nhìn thấy dấu vết màu tìm không tự nhiên bên trong da thịt hiện ra...

Hoàng đế lập tức lột vạt áo nàng ra, lộ ra một cặρ √υ" to che kín vết thương đỏ tím, tức thì mặt rồng tức giận!

“Thượng Ân,” thanh âm hắn lạnh lùng tới cực điểm, “Điều tra. Ai chạm vào nàng, toàn bộ đánh chết!”

“Vâng.” Thượng Ân lĩnh mệnh lui về sau, rời khỏi lãnh cung.

Tay hắn cơ hồ run rẩy mà cởi bỏ áo ngủ của nàng, lộ ra thân thể mềm mại không có chỗ nào lành lặn, miệng nhục huyệt càng rộng đến dọa người! Gân xanh trên trán hắn kinh hoàng, mắt sung huyết.

Lục Phù bị hoàng đế ôm trở về Tử Thần Điện. Hắn ngoại trừ lâm triều thì dường như từng khắc đều canh giữ trước giường nàng, tự mình đút thuốc.

Cung nữ đã từng tiết lộ chuyện Trân phi đã bị cắt lưỡi rồi đánh chết. Toàn bộ những thị vệ xâm phạm nàng đều bị cung hình sau đó đánh chết. Tần công công càng không cần phải nói, ngũ mã phanh thây. Cả tòa hoàng thành vì nàng mà máu chảy thành sông.

Hốc mắt Ngụy Sâm khô khốc, mặt cũng mấy ngày chưa rửa, thoạt nhìn già thêm vài tuổi. Hắn nhìn Lục Phù hôn mê, tự giễu nói: “Ngươi là người trẫm âu yếm, rõ ràng muốn bảo hộ ngươi nhưng vì sao lại tổn thương ngươi sâu nặng như thế? Có lẽ ngày đó, trẫm thật sự không nên đoạt ngươi vào cung?”

Hắn nắm tay nàng, lông mi ướŧ áŧ. Hắn là hoàng đế, là nam nhân cường đại đến mức làm cả đế quốc khuất phục nhưng giờ phút này lại cảm thất nhỏ bé bất lực, quả thực buồn cười.

Đúng lúc này, tay nàng giật giật, mỹ nhân chậm rãi mở mắt ra nhìn về phía hắn.

“Phù nhi, ngươi tỉnh rồi?” Ngụy Sâm mừng như điên, trong mắt nhu tình sáng tỏ. Thái y đã nói nàng không có việc gì, không tới mấy ngày sẽ tỉnh lại nhưng đến khi nàng thật sự thanh tỉnh, hắn mới cảm thấy an tâm.

“Ta không chết sao?” Tiếng nói nàng khàn khàn.

“Ừ. Nơi này là Tử Thần Điện, trẫm đón ngươi trở lại.” Ngụy Sâm vừa nói vừa tiếp nhận chung trà cung nữ bưng tới.

“Nhưng to không muốn trở lịa bên người thánh thượng.” Nàng nói xong, tay hắn đang bưng chung trà run lên, nước trà hoảng loạn bắn ướt giường. Ngụy Sâm ý cười đồng thời đông lạnh, “Phù nhi...” Lần đầu tiên hắn dùng ánh mắt mềm mại như vậy để nhìn nàng.

Lục Phù không tiếc lấy mạng đánh cược chính là muốn lợi dụng chút hối hận cùng thương tiếc giờ phút này của hắn. Nàng gằn từng chữ một, nói: “Ta hiện giờ đã là thứ dân. Ngươi phóng thích ta ra khỏi cung để ta trở về Lục phủ, hoặc là ta chết!”

Ngụy Sâm mày kiếm nhíu chặt, vẻ mặt tức giận muốn trách cứ nàng. Nàng phút chốc tươi cười nói: “Xem ra ngươi muốn ta chết.”

Hắn giật mình, đứng dậy đem chung trà giao cho cung nữ, đưa lưng về phía nàng nói: “Chờ trẫm nghĩ lại.”

Thân ảnh hoàng đế rời đi cô đơn cực kỳ. Hắn trở lại phòng nghị sự ở Tử Thần Điện, ngồi ở trên đối diện với tấu chương đầy bàn, nhát mắt đầu đau như búa bổ. Chờ nhiều ngày như thế, mong ngóng lâu như vậy mà nàng vừa mới tỉnh đã muốn đi!

“Thượng Ân, ngươi nói trẫm phải làm thế nào?” Đầy ngón tay hắn vuốt ve thái dương, trong lòng táo bạo chỉ muốn gϊếŧ người. Đáng tiếc, người nên gϊếŧ đều đã gϊếŧ, hắn còn có thể gϊếŧ ai? Thượng Ân nuốt nuốt nước miếng, thấp giọng nói: “Nô tài không biết...”

“Ngươi nói đi, trẫm thứ ngươi vô tội.” Ngụy Sâm giương mắt nhìn về phía hắn, ánh mắt thâm trầm.

Thượng Ân nhiều lần cân nhắc, tìm từ uyển chuyển nói: “Hiện giờ, Lục chủ tử ý đã quyết, thậm chí suy xét đến chuyện sinh tử, chỉ sợ thánh thượng chỉ có thể dùng kế hoãn binh, cho phép Lục chủ tử hồi phủ để tĩnh dưỡng. Đợi khúc mắc của nàng mở ra, thánh thượng thành ý cầu hôn thì gương vỡ lại lành...”

“Cầu hôn?” Ngụy Sâm không phản ứng lại.

Thượng Ân gật gật đầu, tiếp tục nói: “Thánh thượng đã biếm Lục chủ tử thành thứ dân, không còn là người trong hậu cung của ngài. Ngài tất nhiên phải lần nữa nạp nàng thành phi tần. Lúc trước Lục chủ tử bị cường đoạt vào cung, trong lòng u oán đã lâu, nếu thánh thượng lần này lấy lễ đối đãi, thành ý cầu hôn thì tất nhiên có thể làm Lục chủ tử thoải mái.”

Ngụy Sâm nghe mà cảm thấy uất ức nhưng lại thật lâu không cách nào phản bác, nặng nề thở dài.