Chương 12: Hoàng đế bị tức giận đến đau tim

Ngụy Sâm cảm thấy có một giọt nước nóng rơi xuống thân gậy. Ngón tay hắn nâng cằm nàng lên, nhìn nàng khóc đến thương tâm thì chỉ nghĩ mình chơi quá mức rồi, ôn nhu nói: “Hôm nay, trẫm lộng đau ngươi, là trẫm lỗ mãng.”

Tầm mắt Lục Phù buông xuống, không muốn nhìn thẳng hắn. Lông mi mảnh dài khẽ run làm người khác sinh ra thương tiếc. Hắn rút khăn tay tự mình lau khô thân gậy, sửa sang lại lưng quần rồi mới lần nữa phủ áo choàng lên người nàng, ôm ngang nàng trở về tẩm điện.

Sau ngày kia, hoàng đế phát giác được nàng thật không thích hợp, thường xuyên rầu rĩ không vui, cũng không làm nũng với hắn, thậm chí khi hoan ái cũng sẽ thất thần... Giống như tim nàng đã không còn ở nơi này của hắn.

Nữ tử hậu cung xưa nay đều nịnh nọt hắn, hắn chưa bao giờ cố tình lấy lòng người khác. Nhưng mà lúc này đây, hắn cho rằng mình chơi đùa quá mức nên chọc giận nàng mà trong lòng áy náy, nghĩ mọi cách dỗ nàng vui vẻ.

Những đồ cổ trân bảo đó đều đã bị nàng đem gác xó, hắn liền sử dụng đòn sát thủ, lấy thân nhân của nàng ra.

“Thánh thượng thật sự để ta gặp ca ca?” Mỹ nhân ngồi trên đùi hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy chờ đợi.

“Ừ, trẫm muốn Phù nhi vui vẻ.” Hắn cũng chưa nói chuyện này là phá lệ cho nàng, vụиɠ ŧяộʍ an bài, đến cả Vạn quý phi còn không đến ngày tết cũng không được thấy người trong tộc.

“Tạ ơn thánh thượng.” Nàng đã lâu chưa lộ ra nụ cười xán lạn như vậy.

“Ngoan.” Bàn tay to của Ngụy Sâm du tẩu trên quần áo đơn bạc sau lưng nàng. Nàng theo bản năng nhíu mày lại nhưng rất nhanh đã giãn mày ra. Nàng cần phải ngụy trang ngoan ngoãn, dịu ngoan thì mới có thể nhìn thấy ca ca, không phải sao?

Hôm sau, lâm triều xong, Lục Trăn được dẫn đến một góc tường ở hậu viện Thái Cực Điện. Lục Phù cũng bị đưa tới nơi này, nàng xa xa nhìn thấy Lục Trăn, kích động nhấc váy mà chạy tới hướng hắn, chui vào trong vòng ôm của nam nhân.

“Không biết kiêng kỵ!” Hoàng đế sở dĩ an bài bọn họ gặp nhau ở ngoài điện là để dùng kính viễn vọng từ trên vọng đài nhìn trộm.

Hắn nhìn hai người ôm chặt nhau, tư thế kia làm hắn nhớ tới ngày mới gặp Lục Phù, nàng nhận sai người mà ôm mình vào trong lòng ngực, nhũ thịt đầy đặn hoàn toàn đè trước ngực hắn, hắn cúi đầu một chút đã nhìn thấy hết một đôi vυ" lớn, thậm chí còn thấy đầṳ ѵú phấn nộn. Lục Trăn này vóc người không khác mình lắm, Phù nhi mặc váy lụa kiểu dáng trong cung, miệng áo ngực thậm chí còn thấp hơn...

Ngụy Sâm vừa nhìn trộm vừa tức giận đến sắc mặt trắng bệch. Thượng Ân đứng một bên nhìn chủ tử, phát giác sắc mặt thánh thượng trắng xanh, tức giận đến sùi bọt mép, quả thực có dấu hiệu muốn gϊếŧ người.

Còn may, Lục Trăn an phận mà đẩy eo nàng, hai người cũng không có thêm cử chỉ gì. Thời gian nửa chén trà sau, cung nhân tiến lên tách hai người ra, dẫn Lục Trăn rời khỏi cung. Lục Phù đứng tại chỗ, vẫn luôn nhìn hắn rời đi, một hồi lâu mới xoay người hồi cung.

Ngụy Sâm trở lại Tử Thần Điện, ngồi phía trên mà sắc mặt khó coi cực kỳ. Hắn phát giác, cho dù là ca ca ruột của nàng thì hắn cũng không chịu nổi bất kỳ động tác thân mật nào của nàng với nam nhân khác!

Hai thái giám quỳ bên dưới, trong tay nắm một mảnh giấy viết bản thảo.

“Bọn họ nói gì đó?” Thánh thượng mở miệng hỏi. Hắn đứng cách xa, không thể nghe được hai người bọn họ nói chuyện nên lệnh hai thái giám ngồi xổm sau lan can nghe lén, đồng bộ sao chép nội dung. Hai thái giám quỳ thẳng người, mở bản thảo ra, một người bắt chước giọng nam, một người bắt chước giọng nữ nói:

“Phù muội, ngươi hiện giờ ở trong cung có tốt không?”

“Ca ca, ta không tốt chút nào, hu hu hu. Ta không thích nơi này, ta muốn về nhà.”

Ngụy Sâm cảm thấy ngực trúng một mũi tên!

“Thánh thượng đối đãi với ngươi không tốt sao?”

“Hắn có tam cung lục viện, phi tần đông đảo, ta chẳng qua là thϊếp thất phân vị thấp, là vật tiêu khiển của hắn thôi... Hắn nhất thời hứng khởi bắt ta tiến cung, căn bản còn chẳng hỏi qua tâm ý của ta, người như vậy mà cũng xứng nói thích ta!”

“Suỵt, tai vách mạch rừng!”

“Ca ca, ta rất rõ ở trong cung phải thận trọng từ lời nói đến việc làm! Ngày thường ta ngụy trang vất vả, hôm nay thấy ngươi nên lời trong lòng không phát ra không được! Ta thật hận hắn, hu hu hu!”

Ngụy Sâm cảm thấy trong ngực như có vô số mũi tên!

“Đều là do tết Thượng Nguyên ca ca không kịp tìm thấy ta, hu hu!”

“Ngày ấy, thánh thượng đột nhiên mời ta đồng du trong dân gian, chỉ sợ lần gặp ngẫu nhiên trên cầu đã coi trọng ngươi rồi.”

“Cái gì? Ngày ấy chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy mặt một lần, thánh thượng có khác gì những nam tử thấy sắc nảy lòng tham kia, chẳng qua là ỷ vào thân phận mà khi dễ ta, hu hu!”

Ngụy Sâm cảm thấy ngực đã bị thọc thành một lỗ thủng đầy máu! Bàn tay hắn vung lên, đẩy toàn bộ tấu chương trên bàn rơi xuống mặt đất, cung nhân sợ tới mức im phăng phắc. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm hai thái giám kia, hung ác nói: “Tiếp tục nói!”

“Ngươi hiện giờ đã gả cho thánh thượng, không được có tâm oán hận, phải ở trong cung cả đời.” ”Tốt nhất ngày nào đó hắn hãy phế ta đi, ta có lẽ sẽ có cơ hội rời hoàng thành này, vào chùa làm ni cô hoặc là bị biếm làm thứ dân lưu đày khỏi cung!”

“Ngô!” Trong lòng Ngụy Sâm đột nhiên đau nhức, vô lực dựa trên long ỷ.

“Thánh thượng! Thánh thượng!” Thượng Ân nhanh chóng đến bên cạnh hoàng đế, phát giác sắc mặt hoàng đế trắng bệch, một tay ấn ngực thì kinh hô: “Bệnh cũ tim đau thắt của thánh thượng đã nhiều năm không tái phát, tại sao hôm nay lại như vậy?” Hắn nhanh tay kéo ngăn bàn, lấy ra bảo tâm hoàn cùng nước trà, đỡ gáy hoàng đế uống thuốc.

Ngụy Sâm uống thuốc xong, nỗi quặn đau trong lòng chậm rãi tiêu trừ nhưng cơ bắp trên mặt lại run rẩy, ánh mắt càng âm trầm làm người ta sợ hãi.

“Bãi giá Thừa Ân Điện.” Hắn thở hổn hển phân phó.

“Thánh thượng, giờ phút này ngài cần tĩnh dưỡng.” Thượng Ân lo lắng nói.

Ngụy Sâm quay đầu nhìn hắn, ánh mắt cơ hồ có thể lăng trì người khác. Thượng Ân run run, nhanh chóng thông truyền ra bên ngoài mà không chút kéo dài.

Trong Thừa Ân Điện.

Lục Phù ngồi ngây ngốc trước cửa sổ, trong mắt hơi ánh nước.

“Thánh thượng giá lâm!” Ngoài điện truyền đến tiếng thông báo.

Cung tỳ trong phòng đều quỳ xuống hai bên nghênh đón. Nàng thở dài một hơi, cũng đứng dậy đi vào trong điện mà quỳ gối ở giữa nghênh đón hắn.

Ngụy Sâm đi nhanh vào, mang đến một trận gió to, chớp mắt đã đi đến trước mặt nàng. Nàng còn chưa phản ứng kịp thì hắn đã hung hăng tát một cái trên mặt nàng. Khoảnh khắc nàng ngã xuống đất, cái trán nện trên nền gạch tạo thành vết thương, trán cùng gương mặt nàng đau nhức, tai ù cả lên. Ngay sau đó, thanh âm hắn rít gào trên đỉnh đầu: “Vọng tưởng ra khỏi cung? Không có cửa đâu!!!”

Lục Phù ngồi dậy, đứng trước mặt hắn, nước mắt tràn mi nhưng khóe miệng lại cười lạnh, nói: “Ngươi phái người nghe lén? Ha ha, ta biết ngươi làm gì có lòng tốt như vậy đâu!”

“Làm càn! Ngươi dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với trẫm?!” Ngụy Sâm thô bạo rít gào, vẻ mặt phẫn nộ đáng sợ.

“Ta biết ngài là thánh thượng cho nên không thoát khỏi bàn tay ngài. Nhưng ta không phải con chó ngài nuôi mà có thể tùy ý đánh chửi, nhục nhã.” Nàng cũng cực kỳ tức giận, đôi tay nắm chặt thành quyền, thân mình run bần bật.

“Ngươi!” Ngụy Sâm chỉ vào mặt nàng, cuối cùng hung hăng phất tay áo, nghiên người thở dốc. Khi nào hắn coi nàng là chó? Không thể hiểu được! Hôm nay, hắn an bài Lục Trăn gặp mặt nàng là có ý bồi thượng, lại nghe nàng oán hận một trận, quả thực thất vọng!

Lục Phù thấy hắn khó thở thì trong lòng sung sướиɠ, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Từ đầu đến cuối, ta đều bị ngươi cưỡng bách, trong lòng đối với ngươi không có một chút tình yêu nào. Cưỡng bách giữ ta lại bên người như thế, thánh thượng thật là đáng thương!”

“Lục Phù, ngươi làm càn!” Ngụy Sâm theo bản năng dương tay muốn đánh nàng, nàng lại bắt lấy tay hắn, mắt đẹp nhưng đầy hận thù mà nhìn hắn, nói: “Phế ta đi, coi như ta cầu xin ngươi.”

Ngụy Sâm thở dốc vì kinh ngạc. Hắn thích nàng như vậy, vì nàng mà ban xuống sủng ái từ trước đến nay chưa từng có, nàng lại nói đối với hắn không có chút tình yêu nào? Liều mạng chọc tức hắn để bị phế? Hắn thở hổn hển, chua xót nói: “Ở bên ta thì ngươi thống khổ như vậy?”

Lục Phù nhìn hắn, yên lặng chảy xuống một hàng nước mắt, trả lời: “Đúng vậy.” Kỳ thật, nàng đã từng rất thích hắn, thậm chí hết sức thuận theo mà lấy lòng hắn ở trên giường. Nhưng đối diện với hậu cung giai lệ của hắn, chính mắt nhìn thấy hắn cùng Trần phi thân mật thì tình yêu cũng giống như thủy triều xuống, bị nước biển cuốn mất rồi.

Ngụy Sâm lùi lại một bước, buông tay nàng ra. Trong lòng hắn lại đau nhức, phảng phất như lên cơn sốc bất cứ lúc nào, lại mạnh mẽ chống lại, nói: “Trẫm sẽ không thả ngươi ra khỏi cung. Ngươi có chết cũng phải chết bên trong hoàng thành.” Hắn khó khăn nện bước xoay người, đưa lưng về phía nàng truyền lệnh, “Lục chiêu dung ngự tiền thất nghi, biếm thành thứ dân, chuyển tới lãnh cung, cả đời không được ra ngoài.”

Hắn bước một bước ra ngoài, Lục Phù ở phía sau quỳ xuống, dập đầu nói: “Tạ ơn thánh thượng. Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”