Chương 8: Bên trong hoàng thành không thể có bí mật

Ngụy Sâm thấy nàng tức giận đến nhe răng nhếch miệng, cười ha ha, nói: “Trẫm biết trong lòng ngươi không thoải mái. Mấy ngày nữa trẫm tìm lý do phạt An tần hả giận cho ngươi được không?”

“A!” Lục Phù liền như con nhím phô ra cái bụng mềm mại, vừa ngoan vừa đáng yêu mà nhìn về phía hắn nói: “Thật sự sao thánh thượng?”

Áo choàng tuột xuống, Ngụy Sâm gắt gao ôm thân thể trần trụi, mềm mại của nàng vào trong ngực, sủng nịch nói: “Lời của thiên tử há phải trò đùa.”

Được rồi, Lục Phù quyết định buông bốn mươi đại đao, để cẩu hoàng đế sống lâu hơn chút, thuận theo mà rúc vào lòng ngực hắn, ôn nhu nói: “Tạ thánh thượng.”

“Gọi Sâm ca đi.” Hắn buột miệng thốt ra, nói xong thì ngay cả chính hắn cũng kinh ngạc. Cái tên này của hắn chỉ có tiên hoàng cùng mẫu hậu gọi, còn lại đều là cấm kỵ, bá tánh nếu trùng tên thì phải đổi ngay.

“A?” Nàng đương nhiên biết không thể gọi tên hoàng đế, ngơ ngác mà nhìn hắn.

Ngụy Sâm nghĩ nghĩ rồi nói: “Về sau nếu không có người khác thì phải gọi Sâm ca.”

“À, Sâm ca.” Nàng nói chuyện còn hơi run, hẳn là vẫn có chút sợ hãi. Mới vừa nói xong, nam nhân lại cúi đầu ngậm lấy môi nàng cưỡng hôn một hồi, hu hu, tại sao hắn luôn động dục với mình mọi lúc mọi nơi vậy...

Mấy ngày sau, An tần ngự tiền thất nghi bị phạt cấm túc một tháng.

Chuyện này trong mắt Vạn quý phi cùng Trần phi là hoàng đế đang gϊếŧ gà dọa khỉ.

Trong Triều Dương Điện bày biện lư hương cao bằng nửa người, bên trong đốt kỳ hương do Tây Vực tiến cống, cả phòng đều là hương khí nồng đậm. Vạn Quý Phi ngồi trền giường mềm, một tay nâng lên nói: “Ý này của thánh thượng là chúng ta không được động vào Lục chiêu dung nữa.”

Trần phi ngồi ở dưới, ngón tay nhẹ lay động nói: “Minh thương dễ tránh, ám tiến khó phòng. Lục thị kia nhìn có vẻ vụng về, nương nương không cần phiền nhiễu, thϊếp thân nguyện vì nương nương phân ưu.”

Vạn quý phi vừa lòng nhìn về phía Trần phi. Phụ thân nàng là thủ hạ làm việc cho Vạn thừa tướng, đúng là lúc cần được đề bạt nên Trần phi vô cùng trung thành với Vạn quý phi.

Lục Phù sau một lần triều hội kia thì theo bản năng tránh ở chung vơi phi thϊếp hậu cung, cho nên sau khi ăn xong, nàng muốn tiêu thực thì đều phải đi vòng quanh những nơi lẻo lánh phía bắc hậu cung.

Ngày hôm nay, nàng cũng tản bộ vòng quanh mấy cung điện rách nát như ngày thường, lại thấy có một làn khói nhẹ bay ra từ cửa sổ một tòa cung điện.

“Có người ở bên trong?” Lục Phù đi dạo chỗ này vài lần, nhìn thấy vết chân, nàng quay đầu nhìn về phía hai cung nữ đi theo, nói: “Đây không phải cung điện bỏ hoang sao? Ai ở bên trong?”

Cung nữ liên tục lắc đầu, nói: “Nương nương, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, đừng để ý tới.”

Nhưng mà Lục Phù vốn tràn đầy hiếu kỳ, càng ngăn trở nàng thì nàng càng phải tìm tòi đến cùng. Nàng nói: “Ta đi vào xem một cái.” Dứt lời, nhấc làn váy chạy tới phía trước.

“Nương nương, nương nương!” Hai cung nữ theo nàng tiến vào cửa cung.

Nàng vừa tiến vào đã nghe thấy mùi mốc, liền lấy tay áo bịt mũi. Theo làn khói nhẹ tìm được nguồn cháy, là một cung nữ đốt tiền giấy?

Cung nữ phía sau nàng cả kinh kêu lên: “Đốt tiền giấy tại hậu cung chính là tử tội đó!”

Lục Phù lần đầu tiên nghe quy tắc như thế, bất mãn nói: “Nếu là ngày giỗ của thân nhân nàng thì tại sao không thể bái tế?”

Cung nữ hận sắt không thành thép nói: “Chủ tử hậu cung có bao nhiêu người, thân thích lại càng nhiều hơn. Nếu mỗi người đều bái tế thân thích thì hậu cung chẳng phải ngày nào cũng đốt tiền giấy, có thể tổn hại vận mệnh quốc gia ạ!”

À, nói như vậy cũng có chút đạo lý...

Cung nữ gây chuyện nhìn thấy các nàng, bị dọa thành tượng đá, đại đến khi phản ứng lại thì nhanh chóng dập đầu, nói: “Cầu chủ tử tha cho nô tỳ!”

“Ngươi đốt tiền giấy cho ai?” Lục Phù hỏi.

“Nô tỳ...” Người nọ ấp a ấp úng.

“Nói đi.”

“Nô tỳ tế điện cho Trân phi nương nương, hôm nay là ngày giỗ của nàng.” Thời điểm người nọ nói còn toàn thân run rẩy.

“A a a a!” Hai cung nữ phía sau Lục Phù trực tiếp mềm chân mà ngã xuống đất, giống như gặp quỷ mà lẩm bẩm nói: “Ta cái gì cũng chưa nghe thấy, cái gì cũng chưa nghe thấy!” Hai người thế mà bỏ lại Lục Phù, té lộn nhào mà chạy ra ngoài.

“Các nàng bị làm sao vậy?” Lục Phù khó hiểu nói.

Cung nữ gây chuyện giải thích: “Thành thượng từng hạ chỉ, bất luận kẻ nào dám can đảm đề cập tới Trân phi thì cho dù nghe hay hay nói đều bị đánh chết.”

Lục Phù thở hốc vì kinh ngạc, nàng lại không bị dọa mà còn gợi lên tính tò mò, hỏi: “Thánh thượng vì sao lại như vậy? Trân phi kia...”

“Nô tỳ thật sự không dám nói!” Cung nữ liên tục dập đầu.

“Nếu ngươi không nói thì ta liền tố giác ngươi đốt tiền giấy.” Lục Phù học rất nhanh, bỏ qua một đoạn chuyện Trân phi này thì đốt tiền giấy cũng là tội nặng.

Cung nữ nước mắt dâng trào, thở dài: “Nô tỳ là cung nữ thân cận Trân phi nương nương. Thánh thượng từng rất sủng ái nương nương, thậm chí chuyên sủng long sàng ba tháng, chỉ tiếc là sau này, nương nương lại chọc giận thánh thượng. Nương nương không chịu nổi sự vắng vẻ của thánh thượng nên phí hoài bản thân mình mà thắt cổ tự vẫn. Từ đó, Trân phi liền trở thành cấm kỵ trong cung, không kẻ nào dám đề cập.”

Cung nữ này nói về chuyện xưa bi thảm của một sủng phi bị vứt bỏ, nhưng Lục Phù nghe xong thì não lại nghĩ ra một tập truyện dài mười vạn chữ, thiên tử đối với giai nhân vừa gặp đã thương, bá đạo sủng ái, nhưng mà hai người đều có cá tính, sau một hồi khắc khẩu thì thánh thượng vắng vẻ nàng, đợi khi nàng thắt cổ tự vẫn rồi thì thánh thượng đau lòng khó chịu, từ đây trong lòng vĩnh viễn có bạch nguyệt quang...

Trong mắt Lục Phù ánh nước, thở dài: “Ngươi dọn dẹp một chút đi, đừng để người khác phát hiện.” Nàng xoay người rời khỏi cung, mang theo hai cung nữ bị dọa mất hồn trở về Thừa Ân Điện.

Nàng ngồi trên giường thêu, trong lòng buồn bực, vô cùng đồng cảm với Trân phi, hoàn toàn không muốn nói chuyện với người khác.

Nàng nghĩ, người từng yêu sâu đậm rời khỏi trần thế, thánh thượng hẳn là đau đớn muốn chết, hẳn là trắng đêm khó ngủ, hẳn là cuồng dã phát tiết trên người nữ nhân khác...

Ai, không đúng rồi, Ngụy Sâm sủng ái nàng thật sự, cường thế bắt nàng tiến vào cung, nàng cơ hồ cũng chuyên sủng long sàng, những điều này có liên hệ gì...

Lục Phù suy nghĩ đến nhập thần nên tiếng thông truyền bên ngoài cũng không nghe thấy. Ngụy Sâm đã đi đến trước mặt nàng, nhìn nàng cực kỳ thú vị, hỏi: “Nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?”

Lục Phù không phòng bị, ánh mắt hướng hắn hỏi: “Có phải ta rất giống Trân phi đúng không?”

Hoàng đế thật biết chơi đó, đem nàng thành thế thân của người khác?! Cho nên vừa thấy nàng liền bá đạo chiếm hữu, có hồ đối xử với nàng giống Trân phi lúc trước, chuyên sủng nàng để bổ khuyết nỗi đau cùng tiếc nuối mất người yêu?

Sắc mặt Ngụy Sâm đột nhiên biến đổi, xoay người giận dữ hét cung nhân: “Là ai đồn đãi mấy lời rác rưởi này với chiêu dung?”

Cung tỳ trong điện toàn bộ quỳ xuống dập đầu, run bần bật, có người thậm chí còn bị dọa đến khóc.

Lục Phù lại không bị hắn dọa, nàng đứng dậy đi đến trước mặt Ngụy Sâm, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt toàn là mất mát cùng đau xót. Cho dù là nữ nhân nào bị làm thế thân của người khác thì trong lòng cũng đều không dễ chịu. Nàng hỏi: “Có phải ta đoán đúng rồi hay không?”

Ngụy Sâm lập tức xem thường, lời đồn vô căn cứ như vậy là mẹ nó ai lưu truyền. Hắn bĩu môi nói: “Giống cái gì mà giống, Phù nhi đẹp hơn.”

Hả, hắn vừa nói cái gì...