Chương 7.1: Đứng ở vách núi bị cưỡng chế nhập huyệt

Cung đình nhiều người, lời đồn đãi dường như có chân mà xuyên tường đi vào.

Ngày hôm sau, Lục Phù nghe nô tỳ bẩm báo, nói: “Nghe nói đêm qua thánh thượng ở Trữ Tú Cung, một đêm ngự sáu nữ tử, sáu vị mỹ nhân đều đã phá thân. Sau nửa đêm, thánh thượng trở về Tử Thần Điện nghỉ tạm.”

Lục Phù vẻ mặt khϊếp sợ mà nhìn về phía tỳ nữ kia, cứng miệng không biết nên nói gì.

Ngô chưởng sự nhắc nhở, nói: “Biểu tình này của nương nương không đúng rồi, thánh thượng mưa móc đều chính là chuyện may mắn của hậu cung.”

Lục Phù cố sức mà khẽ động khóe miệng, cười đến mặt rút gân. Ngô chưởng sự thấy mà cười một tiếng, nụ cười này còn xấu hơn là khóc, nương nương quá bưởng bỉnh.

“Thánh thượng giá lâm.”

Tất cả mọi người kinh ngạc, lúc này, hẳn là vừa mới hạ triều.

Ngụy Sâm mặc đại triều phục đi vào, chuỗi ngọc trên mũ miện đong đưa trước mặt hắn làm người ta không nhìn thấy rõ thần sắc.

Lục Phù vốn dĩ tức giận, vừa thấy thiên tử thì liền mềm chân quỳ xuống mặt đất, ngoan ngoãn phục lễ.

Hắn thấy thái độ của nàng hôm nay không tồi, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười sau bức rèm che, nâng nàng dậy.

Ngụy Sâm tựa như chuyện gì cũng chưa phát sinh, ôn nhu nói: “Hôm nay trẫm mang ngươi ra cung chơi một chút, có được không?”

“A?” Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.

Kỳ thật, nàng còn tức giận bàn tay ngày hôm qua!

Kỳ thật, nàng còn tức giận hoàng đế một đêm ngự sáu nữ tử!

Nhưng Ngụy Sâm giờ phút này khí thế quá mãnh liệt, dưới tầm mắt vừa áp bách vừa nhu tình như vậy, nàng chỉ có thể lên tiếng: “Được...”

“Núi Yến Xích phía tây kinh thành, sau cơn mưa, trời quang thì sẽ có mây hồng nhạt, trẫm đoán ngươi nhất định chưa thấy bao giờ. Đêm qua vừa lúc có một trận mưa, trẫm mang ngươi đi xem mây tía nhé?” Ý Ngụy Sâm là muốn chuyện ngày hôm qua hoàn toàn tan theo mây gió đi.

Kỳ thật, ca ca cũng đã mang nàng đi núi Yến Xích rồi. Đáng tiếc, ngày ấy thời tiết không như ý nên trên núi toàn là sương mù, làm gì có mây tía. Đề nghị này vẫn làm nàng thực động tâm.

“Được, tất cả đều nghe thánh thượng an bài.”

Hai người thay y phục cưỡi ngựa, không khỏi cao điệu mà ngồi ngự liễn ra cung. Đợi khi ra khỏi hoàng thành, Ngụy Sâm lôi kéo nàng ngồi chung một chỗ, lệnh ám vệ đi theo sau trăm mét.

“Trời ạ, lần đầu tiên ta nhìn thấy tuấn mã cao lớn như vậy, toàn thân đều là vàng!” Lục Phù một khi ra cung liền đem chuyện sốt ruột vứt ra sau đầu, giờ phút này cùng Ngụy Sâm cưỡi ngựa chạy như bay, tiếng cười tựa như chuông đồng.

“Đây chính là hãn huyết bảo mã, tọa kỵ của trẫm. Ngươi là nữ tử duy nhất cùng trẫm cưỡi ngựa.” Ngụy Sâm một tay từ phía sau vòng eo nàng, một tay kia nắm dây cương.

Nếu là trước đây, Lục Phù nghe nhu tình mật ngữ như vậy tất nhiên sẽ vui vẻ đến tung tăng nhảy nhót, nhưng hôm nay nàng lại cảm thấy vừa chua xót vừa khổ sở...

Ngụy Sâm không nghe thấy nàng đáp lại cũng không nói gì mà cười đến bừa bãi, nhanh như điện mà chạy một đường đến núi Yến Xích.

Rốt cuộc là hãm huyết bảo mã, bọn họ chạy một đường mà tuấn mã cũng không mệt chút nào, vờn quanh dọc theo đường núi rồi cuối cùng tới đỉnh núi.

Nửa đêm ngày hôm qua có một trận mưa, sáng nay đám mây dưới ánh mặt trời hiện ra màu hồng nhạt. Bọn họ đứng ở đỉnh núi, phảng phất đứng trong biển mây, nhìn vách núi phía dưới tràn ngập mây tía, cảnh sắc xa hoa lộng lẫy.

“Thật là đẹp mắt.” Lục Phù hoàn toàn bị cảnh đẹp chinh phục, quả thực muốn ngồi ở chỗ này cả ngày.

Ngụy Sâm xoay người xuống ngựa, sau đó ôm nàng xuống, lôi kéo tay nàng đi đến vách núi.

Phía trước hai mét là vực sâu hơn vạn trượng, nàng không dám đi về phía trước nữa. Ngụy Sâm lôi kéo cánh tay nàng đi về phía trước một bước, nói: “Sợ cái gì, vân cốc phía dưới càng đồ sộ.”

Lục Phù gắt gao lôi kéo tay áo hắn, cả gan đi về phía trước một bước, duỗi cổ dài hướng về phía dưới liếc mắt nhìn quanh một cái. Ôi, phía dưới là vân cốc vô biên, tầng mây vàng cùng tầng mây hồng nhạt đan xen nhau, thật sự bao la hùng vĩ. Nhưng chân và bụng nàng đều run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhó nói: “Thánh thượng, thật sự tráng lệ. Nhưng ta rất sợ độ cao, chúng ta lui về đi.”

“À?” Ngụy Sâm nhướng mày nhìn nàng, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng, tiện đà không có ý tốt mà cười cười, giam cầm nàng trong ngực rồi nhu tình nói: “Nếu sợ độ cao thì phải khắc phục, làm gì có đạo lý lùi bước?”

“A?” Lục Phù đã cứng người. Nàng bị hắn ôm từ phía sau, hắn không buông tay thì nàng không thể đi.

“Trẫm giúp Phù nhi khắc phục chứng sợ độ cao.” Dứt lời, ngón tay hắn đi vào chỗ đai lưng, cởi bỏ trang phục nử tử Mãn Thanh...

“Thánh thượng! Thánh thượng!” Nàng sợ tới mức muốn khóc. Động tác này của hắn không phải muốn làm nàng bây giờ chứ? Nàng một vạn lần không tình nguyện nhưng lại không dám kháng cự, nếu không cẩn thận xô đẩy rót xuống vách núi thì làm sao bây giờ!