Một người là Hoàng Hậu đã bị phế truất và bị dồn ép vào con đường bi thảm chẳng còn tha thiết được sống. Người còn lại là Thần Y sống một nơi cách rất xa kinh thành phồn hoa rộng lớn, hoàn toàn cách biệt với mọi thứ bên ngoài.
Một người thông minh cơ trí, bậc mẫu nghi thiên hạ, nhưng trớ trêu lâm vào vũng lầy chôn thân vĩnh viễn nơi hoàng cung sa hoa lộng lẫy.
Một người là Thần Y với tính cách quái gở thất thường, tài năng chữa trị vượt bậc được xưng tụng là Hoa Đà Tái Thế. Cuộc sống quanh quẩn trong tiền trang của riêng mình trước nay chữa từng chữa trị miễn phí cho bất kỳ ai, quy tắc cứu người của nàng chính là đổi lấy cái giá trị tương xứng với vết thương trên người đối phương.
"Ngươi vì sao cứu ta, hãy để ta chết đi".
"Mộ Dung Cơ Uyển, từ nay về sau mạng của ngươi là của ta. Trừ phi ta chết nếu không ngươi đừng hòng thoát khỏi tay ta". --- "Ngươi biết ta, vậy ngươi không sợ chết?".
"Trên đời này không ai gϊếŧ được ta, kể cả diêm la cũng vậy".
"Thật ngạo mạn..." --- "Ngươi lại cứu ta, vì cớ gì?".
"Mộ Dung Cơ Uyển, ta yêu nàng vì vậy nàng không thể chết. Tuyệt đối không được phép chết".
"Ngươi yêu ta, ngươi điên rồi sao? Nữ nhân cùng nữ nhân lại nói lời yêu, càn rỡ, cuồng vọng như ngươi lần đầu tiên ta gặp được". --- "Ta mệt mỏi, ngươi đừng cứu ta nữa. Trên đời này vốn không còn gì để ta lưu luyến ở lại".
"Nàng cần lý do sống ta cho nàng. Mộ Dung Cơ Uyển nàng nhìn ta, yêu ta đi". --- "Tại sao ngươi là thần y lại không cứu hắn, hắn sắp chết".