Chương 56
Tháng năm, mùa hạ đã tới rồi, thời tiết nóng nực bí bách tới mức con ve cũng lười chẳng buồn kêu. Khí trời thế này, sau giờ Ngọ, ai ai cũng đã đi nghỉ cả. Trong Chiêu Dương cung, trừ mấy cung nhân chấp sự đang ngồi trên tay vịn hành lang trước cửa chính ngủ gà ngủ gật, những người còn lại đều chẳng thấy bóng dáng đâu, một khoảng lặng ngắt như tờ.
Đàm Văn Hạo đi tới Chiêu Dương cung nhìn thấy chính là vẻ ‘sôi nổi’ đó. Chẳng cần nghĩ cũng biết chủ nhân Chiêu Dương cung cũng đang làm cái việc y như đám cung nhân ngồi ngoài hành lang kia.
“Hoàng Thượng, chuyện này…” Lưu công công nhìn mấy cung nhân đang ngủ gật chảy cả nước dãi kia, định tiến đến đánh thức thì Đàm Văn Hạo ngăn lại.
“Không cần, tình hình trong Chiêu Dương cung chính là như vậy!” Đàm Văn Hạo cười khẽ, chủ nhân Chiêu Dương cung này thích ngủ như thế, đám thuộc hạ cũng kế thừa thói quen “tốt đẹp” đó của chủ nhân thôi, lúc rảnh rỗi thì đóng cửa lớn lại đánh một giấc, mặc kệ bên ngoài phong vân biến đổi ra sao. “Lưu công công, ngươi dẫn bọn họ về nghỉ ngơi đi, khí trời như vậy thật sự rất thích hợp để đi ngủ!”
Đầu tiên Lưu công công sửng sốt rồi nhanh chóng mỉm cười, hiểu ý nhận lệnh rồi đi. Lúc xoay gót, dùng ngữ khí cung kính khác hẳn bình thường nói một câu thâm thúy: “Hoàng Thượng, ngài cũng nên nghỉ ngơi rồi, mà Chiêu Dương cung cũng là một nơi rất tốt để ngài nghỉ ngơi.”
Thấu hiểu lời Lưu công công, đột nhiên Đàm Văn Hạo hiểu ra một chuyện quẩn quanh trong lòng đã lâu, tâm tình rất vui vẻ, nhẹ nhàng đi vào trong điện, tâm tình tốt đẹp, mà trong lòng cũng ra một quyết định mới.
Cửa phòng Đỗ Hiểu Nguyệt đang mở rộng. Bước chân vào liền thấy Đỗ Hiểu Nguyệt mặc y phục giản dị nghiêng người dựa lên thành giường. Tay trái cầm một quyển sách đặt trước ngực, tay phải chống nhẹ cằm. Nếu không phải đầu nàng thỉnh thoảng lại hơi gật xuống, chắc chắn sẽ khiến người ta tưởng rằng nàng đang rất chăm chút đọc sách! Ngồi cạnh giường, nhẹ nhàng lấy cuốn sách trong tay nàng ra đặt một bên, rồi lại nhẹ nhàng đặt nàng lên giường ngủ, đắp cho nàng chiếc chăn mỏng, rồi liếc nhìn quyển sách, ra là quyển ghi chép lại việc khám bệnh bốc thuốc cho các phi tử của Thái y viện.
“Không ngờ, nàng thật sự rất cố gắng, đến thứ này cũng tìm ra!” Đàm Văn Hạo khép sách lại, rồi nhìn thấy mé trong giường cạnh nàng vốn dĩ nên đặt mấy cuốn tiểu thuyết gió trăng, nay thay bằng Hậu cung trung Chủ sự phòng —— cuốn sách thường được quan tâm hàng đầu lúc Kính sự phòng ghi chép. Ánh mắt nặng trĩu, khẽ thở dài, “Lúc nàng xem mấy thứ này, nàng có tâm tình thế nào? Có đố kỵ chút xíu nào không?” Nói xong lại cười khổ, mỗi lần cùng nàng nói tới chuyện phi tử trong Hậu cung, nàng đều nói với thái độ chẳng liên quan gì tới mình, thậm chí còn dám trêu ghẹo vài câu. Trong lòng nàng, xưa nay chưa hề để tâm mấy chuyện này! Khẽ khàng vuốt ve gương mặt tố lệ ấy, mơn trớn đôi mày đang hơi cau lại, cuối cùng ngón tay dừng lại trên đôi môi hồng hơi mím, “Chuyện gì đã khiến nàng mang vẻ sầu muộn mỏng manh này?”
“Két… Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng!” Thanh Trúc vừa vào phòng đã thấy Đàm Văn Hạo ngồi trên giường, hai mắt dán chặt vào khuôn mặt đang ngủ đông tây nam bắc gì cũng không biết của Đỗ Hiểu Nguyệt, ánh mắt còn tràn ngập nhu tình! Trông thấy thế Thanh Trúc cũng không sợ hãi chút nào, trong lúc vội vàng liền quỳ xuống thỉnh an.
“Bình thân!” Đàm Văn Hạo rút tay lại, đồng thời quay ra nhìn Thanh Trúc, trong mắt không có nửa điểm cảm tình, lạnh lùng mà lại lợi hại nhìn chằm chằm Thanh Trúc, “Ngươi vào đây làm gì?”
“Nô tỳ đến xem nương nương đã nghỉ ngơi chưa ạ.” Thanh Trúc cố gắng cúi thấp đầu, nói chậm, nhưng ngón tay bấu chặt đã bắt đầu trắng ởn, run rẩy.
“Lui xuống đi!” Rất lâu sau, Đàm Văn Hạo mới nói một câu. “Nương nương ở đây không cần hầu hạ!”
“Dạ! Nô tỳ cáo lui!” Thanh Trúc cuống quít đứng dậy, mới quỳ một lát thôi mà khuôn mặt xinh xắn đã bắt đầu đổ mồ hôi, không dám lau đi mà nhanh chóng xoay người lui ra ngoài.
Văn Hạo như chìm trong suy nghĩ nhìn theo bóng lưng Thanh Trúc, nhếch miệng cười, vừa lạnh lẽo, vừa có chút cao thâm khó lường.
“Làm gì mà dọa Thanh Trúc nhà tôi đấy?” Đỗ Hiểu Nguyệt đột nhiên thốt ra một câu, khiến Đàm Văn Hạo hơi giật mình, xoay người lại, Đỗ Hiểu Nguyệt đã ngồi dậy một bên, mặt mày không vui.
“Có làm nàng ấy sợ à? Trẫm thấy khí sắc nàng ấy rất tốt!” Đàm Văn Hạo nửa cười nửa không nói, “Tỉnh rồi à?”
“Hừ! Lúc Thanh Trúc thỉnh an huynh đã dậy rồi!” Đỗ Hiểu Nguyệt chẳng muốn tranh luận với hắn, dù lúc ấy hai mắt đang nhắm nhưng có thể nghe ra từ giọng nói rằng Thanh Trúc đang hoảng sợ! “Ban ngày ban mặt, chạy tới đây làm gì?” Có việc hay không có việc cũng chạy tới Chiêu Dương cung, thêm chuyện mấy hôm trước Hoàng Đế đưa cung nữ về, Chiêu Dương cung chắc đã thành đề tài náo nhiệt nhất trong Hậu cung rồi.
“Đương nhiên là tới thăm nàng!” Đàm Văn Hạo tủm tỉm trả lời, ánh mắt dán chặt trên người Đỗ Hiểu Nguyệt.
Lạnh ghê người! Đỗ Hiểu Nguyệt cả người lạnh run, không tự giác mà rụt người lại: “Thu ánh mắt của huynh lại ngay, tôi không phải kẻ địch hay con mồi của huynh, sao lại dùng ánh mắt hung ác đó nhìn tôi chằm chằm thế hả?”
“Đỗ Hiểu Nguyệt, nàng thật có thể… Thôi bỏ đi!” Đàm Văn Hạo chịu thua ví dụ của Đỗ Hiểu Nguyệt, cầm lấy cuốn ghi chép để một bên, “Hôm nay có phát hiện gì không?”
“Không có!” Đỗ Hiểu Nguyệt trả lời không chút nghĩ ngợi, hơi bĩu môi, “Tôi thật không biết đầu óc mình có bị bệnh gì không mà lại ngồi đây xem mấy cái ghi chép này của huynh, sửa năm xuất cung, không viết một bản cảm nghĩ thì thật có lỗi với đôi mắt bị thương của tôi.”
“Nàng…” Đàm Văn Hạo không biết nên nói gì, nàng nói không sai, Hoàng gia chính là như vậy, đặc biệt lúc liên quan tới vấn đề con cái nối dõi thì nhất định có ghi chép lại đầy đủ, lập hồ sơ. Nhìn ngắm vẻ mặt thản nhiên của Đỗ Hiểu Nguyệt một lúc lâu, mới nói một câu sâu sắc, “Đỗ Hiểu Nguyệt, nàng không chế nhạo ta thì không chịu được à?”
“Tôi á?” Đỗ Hiểu Nguyệt ghé mắt, cười ha ha, “Có cười nhạo gì đâu! Nói thật, tôi thực rất thích nghiên cứu lĩnh vực này trong cuộc sống Đế Vương, trước kia tôi từng xem một quyển sách, trong đó có ghi khi Hoàng Đế lâm hạnh phi tử sẽ lật thẻ bài, ngẫu nhiên lật đúng tên phi tử nào thì người đó sẽ được tắm rửa sạch sẽ rồi đưa đến giường của Hoàng Đế, xong việc lại đưa phi tử vẫn đang khỏa thân bị cuộn lại như cái bánh tét đó trở về. Nhưng mà, tôi thấy các huynh ở đây không làm như vậy, hình như Hoàng Đế còn có thể… Huynh cười vậy là có ý gì?” Nụ cười sởn tóc gáy khiến Đỗ Hiểu Nguyệt không có can đảm nói tiếp.
“Nếu nàng đã thích nghiên cứu, sao không tự mình làm thí nghiệm? Thí nghiệm chính thân thể nàng một chút không phải cái gì cũng biết sao?” Đàm Văn Hạo cười toe toét, nghiêng người về phía Đỗ Hiểu Nguyệt, nói mập mờ, “Yên tâm, phối hợp tuyệt đối có thể thỏa mãn tất cả lòng hiếu kỳ của nàng!”
“Ha! Không cần đâu! Vừa nãy nói đùa thôi! Ta làm gì có công phu nhàn rỗi để ý tới chuyện Hoàng gia nhà huynh!” Đỗ Hiểu Nguyệt đảo mắt liền nhảy xuống, để lộ chân trần, lùi lại hai bước, vươn cổ ra ngoài gào lên, “Thanh Trúc, nhanh mang trà lạnh vào, Hoàng Thượng người bốc hỏa rồi!”
“Vâng! Tiểu thư!” Trả lời Đỗ Hiểu Nguyệt lại là Hồng Trù.
“Ha ha ha!” Đàm Văn Hạo cười ha ha, Đỗ Hiểu Nguyệt còn có một phong thái thật khác biệt lúc kinh hoảng thất thố.
Nghe tiếng cười của Đàm Văn Hạo, Đỗ Hiểu Nguyệt giờ mới biết bản thân mắc lừa, vẻ ảo não hiện rõ trên mặt, trừng mắt nhìn hắn oán hận, đi giầy vào, không lạnh không nhạt hỏi, “Mặt trời lên cao thế rồi đến đây làm gì? Có phải muốn hỏi về tiệc mừng sinh nhật Lý Quý phi ngày mai không? Nếu là chuyện này thì bây giờ huynh về được rồi.”
“Sao vậy? Ta hỏi chuyện Lý Quý phi làm nàng mất hứng à?” Đàm Văn Hạo một tay chống cằm mặt, nhướng mày cười hỏi.
Mất hứng?! Nếu như cả đám người đều hỏi huynh năm sáu lần cùng một vấn đề, huynh có thể cao hứng sao? Đỗ Hiểu Nguyệt không trả lời, vứt ột ánh mắt chán chường, lại đoạt lấy chén trà lạnh Hồng Trù mang vào, một hơi uống sạch, dẹp đi lửa giận trong lòng.
Đây không phải lần đầu tiên Hồng Trù thấy Đỗ Hiểu Nguyệt uống trà như trâu uống nước, nhưng cũng cảm thấy Đỗ Hiểu Nguyệt quá bất nhã, trước mặt Hoàng Thượng dù thế nào cũng nên để lại một ấn tượng chứ! Chén trà chuẩn bị cho Hoàng Thượng lại bị Đỗ Hiểu Nguyệt cướp mất. “Nô tỳ mang cho Hoàng Thượng thêm một chén.”
“Không cần! Mang cho tiểu thư nhà ngươi thêm một chén đi, cơn giận của nàng lúc này khá lớn đấy!” Đàm Văn Hạo cười. “Sao ngươi lại vào? Thanh Trúc đâu?”
“Thanh Trúc ở bên ngoài ạ, để nô tỳ đi gọi Thanh Trúc vào hầu hạ.” Hồng Trù rất thắc mắc sao tự nhiên Hoàng Thượng lại hỏi đến Thanh Trúc, tuy nghi hoặc nhưng vẫn trả lời rất cung kính.
“Hồng Trù, cô không cần để ý tới huynh ấy!” Đỗ Hiểu Nguyệt đặt chén trà trong tay lên bàn, tức giận nói.
“Chuyện này…”
“Hồng Trù lui xuống trước đi, Trẫm có chuyện muốn nói với Hoàng Hậu.” Đàm Văn Hạo đột nhiên lên tiếng.
Hồng Trù thấy Đỗ Hiểu Nguyệt cũng ngầm đồng ý, lui ra cửa, ở trong phòng phía sau.
“Nghe Nội thị Tổng quản nói, nàng đang điều tra Hồ Thái y của Thái y viện?”
“Ừm!” Đỗ Hiểu Nguyệt ngồi trên ghế, vén sợi tóc che trước mắt, “Sau khi Lý Thiên Nhu nhập cung, mọi bệnh tình của Tiêu Âm các đều do hắn quản.”
“Hồ Thái y là một người rất tốt!” Đàm Văn Hạo trầm mặc một hồi rồi nói, “Nàng có thể không cần điều tra hắn.”
“Người tốt sẽ không viết hai chữ đó lên mặt đâu!” Đỗ Hiểu Nguyệt cười lạnh, “Chẳng lẽ Hồ Thái y là tâm phúc của huynh? Nếu đúng thì Lý Thiên Nhu đó cũng không cần tra xét nữa!” Nhắc mới nói, Đỗ Hiểu Nguyệt không hiểu tại sao Đàm Văn Hạo muốn tra xét Lý Thiên Nhu, đã có ý để Lý Thiên Nhu sinh con, chỉ là thời gian mang thai có chút vấn đề, cần gì phải để ý quá mức? Nói chung không có khả năng đứa trẻ trong bụng nàng ta không phải của hắn!
“Có thể!” Đàm Văn Hạo nói chắc chắn, “Ngày mai tiệc sinh nhật của Lý Thiên Nhu do nàng chủ trì đi, Trẫm có việc, sẽ không qua đâu.”
“Ồ! Được!” Đỗ Hiểu Nguyệt không nói hai lời, lập tức đồng ý, dù sao việc không điều tra Lý Thiên Nhu cũng giúp bản thân vui sướиɠ nhẹ nhõm cả người. Chỉ là, không rõ tại sao Đàm Văn Hạo đột nhiên thay đổi chủ ý. “Nếu huynh không đi, đêm nay huynh đi nói một tiếng với Lý Quý phi đi, là sinh thần đầu tiên của người ta kể từ khi vào cung, kẻ làm chồng lại không tham dự, thật là đáng thương.”
“Việc này nàng không cần lo. Trẫm tự có chủ trương!”
“Vậy chuyện Đồng Quý phi thì sao?” Đỗ Hiểu Nguyệt cười hỏi, “Chi bằng huynh lại đặt ra một nhiệm vụ nữa cho tôi, bên Đồng Quý phi cũng xem như sắp đặt xong rồi? Dù sao các nàng hoài (thai) cũng hoài rồi, bây giờ tra tiếp còn tác dụng gì đâu? Hoàng cung này tầng tầng lớp lớp, các nàng không ai dám mà cũng không tìm được người đàn ông nào dám đội mũ xanh[1] cho huynh đâu!”
“Hừ hừ! Nàng quả thật dám nói ra mồm!” Đối với hình thái ngôn ngữ phi thường của Đỗ Hiểu Nguyệt, Đàm Văn Hạo bắt đầu có năng lực miễn dịch, nhưng vẫn không nhịn được nói… “Sao nàng không có lấy một chút nữ tính nào hết vậy? Ôn nghi uyển nhã, hiền lương thục đức, triều Hoa thục nghi[2], nàng có mấy điểm?”
“Tôi là chính mình thôi, cần gì vì mấy từ sáo rỗng mà thay đổi bản thân?!” Đỗ Hiểu Nguyệt khinh thường nói, “Huynh không trả lời thì tôi coi như là huynh đồng ý rồi nhé!” A! Ngày mai có thể tiễn đống ghi chép chán ốm ấy đi rồi.
“Vậy nàng sẽ vì điều gì mà thay đổi bản thân?” Đàm Văn Hạo muốn biết, biết điều gì sẽ gây ảnh hưởng tới Đỗ Hiểu Nguyệt, có thể thay đổi tính cách tản mạn của nàng.
“Không biết! Dù sao bây giờ không còn chuyện gì hay người nào có thể ảnh hưởng đến mọi quyết định của tôi nữa!” Đỗ Hiểu Nguyệt cũng thản nhiên, “Giống như quyết định xuất cung của tôi vậy, tôi sẽ bất chấp hết thảy để đạt được. Nếu thực sự huynh nói không giữ lời thì sự việc sẽ biến thành tôi tìm cách lén bỏ đi khi mà huynh không bằng lòng để tôi quang minh chính đại xuất cung!” Không phải uy hϊếp, mà là lời xấu nói ở trước mặt. Mấy ngày nay, Đàm Văn Hạo luôn hữu ý vô ý thử dò xét Đỗ Hiểu Nguyệt. Mặc dù Hiểu Nguyệt không biết Đàm Văn Hạo làm như vậy có mục đích gì, nhưng nàng biết rất rõ rằng không thể ở lâu trong Hậu cung này.
“Tại sao, tại sao nàng lại muốn xuất cung như thế?” Đàm Văn Hạo lại thêm lần nữa hỏi cùng một vấn đề. Vì sao cứ lúc nào có cảm giác hai người có thể gần gũi, nàng luôn sẽ nói ra câu này? “Trong cung có thể ăn ngon ngủ ngon, còn có tiểu thuyết gió trăng xem không hết, đó không phải sở thích của nàng à?”
“Thật sự muốn câu trả lời à?” Đỗ Hiểu Nguyệt cười khẽ. “Vậy tôi nói cho huynh nghe nhé, từ nhỏ, tôi đã có một ước mơ được đi du lãng khắp nơi, tôi mong bốn bể là nhà, thăm hết tam xuyên tứ thủy[3], đi khắp chân trời góc biển. Nhưng mà, từ khi vào cung, tôi đã nghĩ tam xuyên bốn thủy quá khó đi, chân trời góc biển cũng quá xa, chỉ cần có thể xuất cung là tốt rồi, sống một cuộc sống tiêu diêu tự tại là tốt rồi!” Hoàng cung cho dù tốt, đáng tiếc lại bị cung quy trói buộc, cho dù Đàm Văn Hạo không trách mình thích tiểu thuyết gió trăng, nhưng nếu như để cho phi tử khác biết, chỉ sợ sẽ gặp phiền phức lớn đó!
“Yêu cầu của nàng thật là thấp! Người khác cầu vinh hoa phú quý, nàng lại vứt bỏ vàng khảm ngọc trong tay, đổi lại đi nhặt hoa khoai lang[4] chẳng ai cần.” Đàm Văn Hạo lạnh giọng đánh giá.
“Ừ! Đúng! Tôi chính là một người như vậy!” Đỗ Hiểu Nguyệt khẽ cười, tay tựa lên ghế chống đầu, uể oải nói, “Cho nên, bây giờ tôi thấy phải làm Hoàng Hậu rất khó chịu, các phi tử của huynh ngày nào cũng đến thỉnh an, hại tôi ngủ mất ngon. Chi bằng ngày mai huynh cách chức Hoàng Hậu này của tôi đi, phong làm một Tần hay Tu nghi gì đó, giúp tôi được thanh tịnh vài ngày trước khi xuất cung được không?” Nghe nói Đàm Văn Hạo đã bắt đầu ra tay sắp đặt người của mình ở trong triều, mà đám người trung lập đó, đặc biệt Lý thượng thư biết con gái nhà mình đang mang long thai, càng tỏ thái độ rõ ràng, xoay ngoắt một trăm tám mươi độ ngả về phía Đàm Văn Hạo.
“Nói thật dễ, nàng nghĩ Hoàng Hậu là cái gì? Nàng nói không làm thì không làm ư?” Đàm Văn Hạo cười lạnh.
Hiểu Nguyệt không để ý tới sự chế giễu lạnh lùng của Đàm Văn Hạo, nói chuyện với vua da mặt nên dày một chút, nói đi nói lại, tốt nhất làm phiền hắn, một khi giận rồi thì có thể đạt được khế ước trước thời hạn, đem trả lại cái danh Hoàng Hậu này, như vậy mình được nhẹ nhõm không ít! “Ài! Dù gì Hoàng Hậu tôi đây sớm muộn cũng phải phế trừ mà!” Đỗ Hiểu Nguyệt nói rất thuận miệng, “Lúc đầu ấy, chúng ta có một khế ước, sau khi xuất cung đương nhiên tôi sẽ không còn là Hoàng Hậu của huynh nữa rồi! Chẳng lẽ huynh muốn để Hậu vị[5] của huynh treo lơ lửng?
Thêm vào đó, Hoàng gia có một quy định, người thừa kế ngôi vị Hoàng Đế nhất định phải là con của chính cung nương nương. Đáng tiếc đương kim Hoàng Hậu không trúng ý Hoàng Đế, đại hôn… Coi như không có đại hôn, dù sao chính là lập Hậu đã lâu vẫn chưa có gì, mà lúc này đây, vừa vặn có hai phi tử mang thai, nếu sinh hoàng tử, đến lúc đó, thế lực của gia đình họ trong triều chắc chắn sẽ bức ép lập Hậu. Giống như Thái Hậu vậy, lúc đầu cũng là phi tử, sau vì nuôi dưỡng… Dù sao, tóm lại thì có rất nhiều lý do!” Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã tiết lộ bí mật kia rồi.
“Việc này bàn lại sau!” Đàm Văn Hạo để ý Đỗ Hiểu Nguyệt có nhắc tới Thái Hậu, liền động tâm, không khỏi hỏi ngược lại, “Thái Hậu nuôi dưỡng cái gì?”
“Đương nhiên là nuôi dưỡng hai huynh đệ huynh rồi! Huynh nghĩ đi, sau khi sinh huynh ra, Thái Hậu không có nuôi huynh, dạy huynh sao? Nói đơn giản, chính là nuôi dưỡng!” Đỗ Hiểu Nguyệt dùng ánh mắt phi thường thành khẩn trả lời .
“Thật à? Điều này cũng có thể giản ngôn?” Vừa tin vừa không tin, như nghi như không nghi hỏi.
“A! Đương nhiên rồi! Tôi lười lắm mà, cho nên lúc nói chuyện nếu có thể rút gọn lời nói thì tuyệt không nhiều lời!” Hiểu Nguyệt tiếp tục nói rất chân thành, mắt vừa chớp vừa không.
“Cũng đúng!” Đàm Văn Hạo hiểu rõ tính tình của nàng, chuyện có thể không làm tuyệt đối sẽ không đi tìm hiểu. Y cười khẽ, ngay cả bản thân y cũng không có biết nụ cười của mình có bao nhiêu sủng nịch.
Thấy hắn tin tưởng rồi, trong lòng Đỗ Hiểu Nguyệt mới thở phào, ôi, mình không có khiếu nói dối, chỉ có thể nửa thật nửa giả mà nói, Đàm Văn Bác, như vậy cũng không thể xem như không giữ bí mật nhỉ! Nhưng mà, Đàm Văn Hạo hôm nay cũng dễ tính quá đi!
“Bẩm Hoàng Thượng, nô tài có chuyện quan trọng cần tâu với Hoàng Thượng!” Lưu công công xông vào, vẻ mặt nghiêm túc mà nói, đồng thời còn lặng lẽ liếc nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt.
“Chuyện gì? Tấu lên đi!” Đàm Văn Hạo tâm tình rất tốt nói.
“Việc này…” Lưu công công lại liếc sang phía Đỗ Hiểu Nguyệt, hơi do dự.
“Hoàng Hậu không phải người ngoài.” Đàm Văn Hạo biết Lưu công công lo ngại cái gì, coi như chuyện Phi Điệp các để Đỗ Hiểu Nguyệt biết đi, giả như nàng có thể chỉ đáp nhẹ một tiếng đã không có kết quả dưới đây rồi.
“Vậy… Nô tài thỉnh Hoàng Hậu nương nương kiềm chế đau thương!” Lưu công công hướng mặt cúi đầu với Đỗ Hiểu Nguyệt, chậm rãi nói, “Mới vừa rồi Đỗ phủ phái người tới báo tin, nói Nhị phu nhân Đỗ phủ không còn nữa.”
Cái gì? Tưởng Lương đệ không còn? Đỗ Hiểu Nguyệt hoảng hốt, cả người run rẩy, trước mắt tối sầm.
“Nguyệt nhi!” Theo bản năng, Đàm Văn Hạo hét lên một tiếng, quay người lại, ôm Đỗ Hiểu Nguyệt sắp ngã xuống đất vào lòng, rồi dìu nàng ngồi xuống, ôn nhu nói, “Đừng hoảng, hít sâu vào, thở ra chậm thôi, đừng lo lắng.”
“Tôi không sao hết!” Đỗ Hiểu Nguyệt lấy lại bình tĩnh. Vẻ bối rối trên mặt mới rồi cũng dần biến mất, bình tĩnh nhìn Lưu công công, nhưng thanh âm lại run rẩy hỏi, “Lưu công công, nói ta biết, mẹ ta mất lúc nào? Sao có thể đột nhiên ra đi như vậy?”
“Hồi bẩm nương nương, người tới báo tin của Đỗ phủ nói không rõ lắm. Nô tài hỏi kỹ, hắn chỉ nói một câu Đỗ Nhị phu nhân mất trưa nay. Còn lại thì không biết.” Lưu công công một hơi nói bằng hết, sợ Đỗ Hiểu Nguyệt không cẩn thận ngất xỉu.
Buổi trưa? Giờ chắc gần giờ Thân rồi! Môi mím nhẹ, hai tay nắm chặt thành quyền, các đốt ngón tay trắng bệch, môi cắt chặt suýt chảy máu, rồi cong lên thành một nụ cười nhạt, thanh âm run rẩy: “Hoàng Thượng, thần thϊếp thỉnh cầu Hoàng Thượng phê chuẩn thần thϊếp quay về Đỗ phủ!”
“Nếu muốn khóc hãy khóc đi!” Nhìn nàng cười như vậy, trong mắt lộ ra ẩn nhẫn cùng bi thống, Đàm Văn Hạo không đành lòng, nàng thật sự rất hiếu thắng! Nếu là phi tử khác nghe thấy mẹ đẻ đã mất, chỉ sợ sớm đã khóc ngất, hoặc thừa dịp khóc ngã vào trong lòng mình. Mà nàng chẳng làm gì cả, cố gắng duy trì sự trấn định, không để lộ tâm tình. Nhưng nàng lại không biết rằng nàng cố tình kiên cường thế lại khiến người ta đau đớn!
“Thần thϊếp phải về Đỗ phủ!” Đỗ Hiểu Nguyệt kiên định nói, trong giọng nói lạnh nhạt lộ ra vẻ nhất quyết không để bị cự tuyệt!
“Bây giờ trở về không hợp lễ phép, nàng chỉ có thể vào ngày đưa mẫu thân đi chôn mới được đi tế bái bà.” Đàm Văn Hạo xoay sở bắt đầu, thử dùng đạo lý thuyết phục Đỗ Hiểu Nguyệt. Nhị phu nhân Đỗ phủ mất đột ngột, trong chuyện này nhất định có vấn đề. Trong tình cảnh chưa rõ ràng, không thể để nàng đi Đỗ phủ mạo hiểm.
“Đàm Văn Hạo, huynh nghe cho rõ đây, bây giờ tôi muốn xuất cung!” Đỗ Hiểu Nguyệt rốt cục đã bùng nổ, nhảy đến trước mặt Đàm Văn Hạo, khuôn mặt giận dữ nhìn thẳng, đôi mắt nhẫn nhịn đã tràn đầy nước mắt, từng giọt từng giọt lớn chảy xuống, gào thét với Đàm Văn Hạo, “Biến mẹ nó lễ với chả phép đi! Nếu hôm nay huynh không cho tôi xuất cung, đêm nay Hoàng cung cũng đừng mong được yên bình!”
Đỗ Hiểu Nguyệt nói vừa ra, bầu không khí cũng đông cứng lại. Lưu công công lo lắng nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt, Hoàng Hậu nương nương luôn luôn bình tĩnh lại dám ăn nói thô tục, lại còn gọi thẳng tên Hoàng Thượng ra, chuyện này… Đây chính là đại bất kính a! Cho dù lòng nàng nghĩ đến Đỗ Nhị phu nhân, cũng không thể như thế! Nhưng trông Hoàng Thượng, trên mặt không có lấy một chút tức giận nào, chỉ có vẻ mặt bình tĩnh.
Tiếng hét của Đỗ Hiểu Nguyệt đồng thời khiến Hồng Trù và Thanh Trúc chạy vào, thấy Đỗ Hiểu Nguyệt mặt đẫm nước mắt, mà Hoàng Thượng và Lưu công công vẻ mặt lại ngưng trọng, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, người… người… sao rồi? Sao tiểu thư có thể gọi thẳng tục danh của Hoàng Thượng!” Quay về phía Đàm Văn Hạo quỳ xuống dập đầu, lo lắng nói, “Xin Hoàng Thượng thứ tội! Tiểu thư chỉ là nhất thời lỡ miệng, tiểu thư không có ý bất kính! Xin Hoàng Thượng thứ tội!”
“Hồng Trù, Thanh Trúc, đỡ tôi dậy!” Đàm Văn Hạo không chủ ý chọc giận Đỗ Hiểu Nguyệt, chút lý trí còn sót lại nói cho Đỗ Hiểu Nguyệt biết không thể hét to lên với Hoàng Đế được, nhưng có thể đổi đối tượng mà, nhìn Hồng Trù với Thanh Trúc rất không có khí cốt quỳ trên mặt đất dập đầu, tức giận nói, “Đi thu dọn đồ đạc, lập tức quay về Đỗ phủ!”
“Nương nương, người hãy suy tính cẩn thận!” Lưu công công thấy Đàm Văn Hạo không nói gì, cũng không biết nên làm thế nào cho phải, xem ra, Đàm Văn Hạo kiên quyết không để ý tới Đỗ Hiểu Nguyệt, chỉ là nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt quyết tâm phải đi bằng được, còn Văn Hạo lại cứ bình tĩnh như không.
“Tiểu thư?” Hồng Trù và Thanh Trúc vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, muốn hỏi một chút nhưng lại ngại thân phận mình nên không dám hỏi gì, mặt mày ngơ ngác không hiểu chuyện nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt vừa đang bừng bừng lửa giận vừa đau xót thương tâm.
“Lưu công công, tuyên ý chỉ: Hoàng Hậu nương nương thân thể không khỏe, tuyên bảy mươi hai hộ vệ Ngự lâm đến canh gác bảo vệ Hoàng Hậu nương nương an toàn!” Đàm Văn Hạo bình tĩnh ra lệnh.