Quyển 1 - Chương 3: Ngây ngốc
Năm nay Y Nhân mười sáu tuổi, kém Y Lâm hai tuổi.
Y Nhân mười sáu tuổi, xưa nay lớn lên trong phủ đệ lộng lẫy nguy nga, chưa từng ra ngoài.
Nguyên nhân rất đơn giản, vì cô là kẻ ngốc, đích thực là kẻ ngốc nghếch.
Từ lúc sinh ra Y nhị tiểu thư rất ít khi mở miệng nói chuyện hay động tay làm việc gì – có điều cô là thiên kim tiểu thư, đương nhiên cũng chẳng cần làm việc.
Việc duy nhất hàng ngày của cô là bắc ghế ngoài hành lang xem sâu róm bò trên cây, nhìn lá cây rụng xuống, sâu róm dần lớn lên thành nhộng rồi thành bướm, bướm bay đi, Y gia nhị tiểu thư cũng ngủ thϊếp đi.
Khi Y Nhân của hiện đại xuyên không tới thì Y tiểu thư ở đây đang tạ thế trong lúc ngủ.
Ở thời này cô chẳng có cống hiến gì, cũng chẳng làm hại ai, tự nhiên như thở sống suốt mười sáu năm.
Khi Y Nhân tỉnh lại trong thân xác của Y nhị tiểu thư, khóe miệng cô vẫn giữ nụ cười dịu dàng thuần khiết như nhành liễu rụng rơi chẳng nhuốm bụi trần.
Linh hồn đã tráo đổi, nhưng chẳng ai phát hiện ra sự khác thường.
Cô là một người bị lãng quên.
Khi Y Nhân tỉnh lại, cô chỉ hi vọng mình tiếp tục bị lãng quên.
Nhưng trái với ý nguyện của cô, mới được ăn không ngồi rồi như lợn vỏn vẹn có mười ngày, sự bình yên của cô lại bị phá vỡ như vậy.
Tỷ tỷ khuynh quốc khuynh thành bắt đầu dụ dỗ cô thay thế tỷ ấy gả cho người ta.
Y Nhân cũng chẳng có ý kiến gì, trong xã hội phong kiến này, nếu cứ ở nhà mẹ đẻ mãi nhất định sẽ bị người ta chỉ trích, gả phứt đi còn có thể an nhàn suốt đời.
Hơn nữa tỷ tỷ nói điều kiện của người đó cũng rất khá.
Giàu có, nhàn hạ, cũng không nắm quyền lực trung tâm gì, dường như là một lựa chọn hoàn hảo.
Y Nhân vừa tính toán vừa lơ đãng cười.
“Sao nào, tiểu muội?” Y Lâm mở to cặp mắt mỹ lệ phi thường chăm chú nhìn cô.
Y Nhân ngây ngô gật gật rồi lại ngoạm tiếp một miếng kem, gật đầu nói: “Được thôi.”
Y Lâm rạng rỡ mặt mày, đưa tay véo véo gương mặt tròn tròn của Y Nhân, nói: “Về sau làm vương phi phải nhớ tới tỷ tỷ đó nhe.”
Y Nhân cười tít mắt, nghĩ: còn không phải vì tỷ muốn làm hoàng phi sao, bằng không đâu có đẩy cho tôi?
Mà thôi, lợi dụng thì lợi dụng, dù sao cô cũng chẳng mất gì.
Rốt cuộc hôn sự đã được quyết định như vậy.
Dường như Y gia lần đầu tiên phát hiện ra còn có một nhị tiểu thư trong thâm khuê, đình viện hoa lệ mà quạnh quẽ đó lập tức được trang hoàng, đèn l*иg đỏ treo cao, Y Nhân cũng bị mấy vị mệnh phụ phu nhân hành lên hành xuống, bắt mặc áo hồng mũ phượng.
Hôn sự đã định, ba ngày sau sẽ xuất giá.
Tiêu Dao phủ đưa sính lễ đến, bà mối lo liệu đủ thứ lễ nghi.
Nhất thời tin Tiêu Dao vương lấy con gái một thương gia truyền khắp cả thành, có điều mọi người đều biết đây chẳng qua là trò đùa mà Tiêu Dao vương hứng lên bày ra thôi.
Ai bảo Y Lâm tiểu thư đó cao giá như vậy chứ?
Vả lại trong Tiêu Dao vương phủ đã có một chính phi, ba trắc phi, ái thϊếp càng nhiều vô số.
Lần này trống dong cờ mở cưới con gái Y gia chẳng qua là khoe mẽ mà thôi.
Ai nấy dự tiệc cưới đều cười thầm.