Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt

5.8/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: nữ chính siêu siêu siêu lười Chuyển ngữ: Ái Diệp (chương 1 – 49); Yang (Chương 51 – hết) Tô Hiểu Nguyệt, ở hiện đại là một cô nàng đại lười (tự nhận mình là Tô Đại Lười), trong một đêm nóng  …
Xem Thêm

Chương 59
Nhàm chán! Thật nhàm chán quá đi! Vũ nữ biểu diễn múa may, tấu nhạc, ca hát, khiêu vũ, còn cả hòa nhạc nữa. Đỗ Hiểu Nguyệt không hiểu, tại sao sinh nhật một phi tử thôi mà phải tổ chức yến hội, nhìn bộ dạng Lý Thiên Nhu đắc ý ngồi bên phải Đàm Văn Hạo, trình độ thưởng thức thật là thấp kém, một yến hội tầm thường cực điểm như thế này mà còn cười lớn hơn cả hoa hướng dương! Rốt cuộc trong đầu Đàm Văn Hạo đang nghĩ gì vậy nhỉ? Vì ‘lấy lòng’ Lý Thiên Nhu ư? Thế hai hôm trước còn làm ầm lên đòi tra xét Lý Thiên Nhu làm gì?

“Hoàng Hậu, sắc mặt nàng không tốt lắm, có phải ốm rồi không? Nếu không thì Hoàng Hậu về Chiêu Dương cung trước đi!” Đàm Văn Hạo quay sang trái, nhẹ nhàng hỏi han, trong mắt tràn đầy quan tâm, với tình trạng hiện giờ, nàng không nên tới những chỗ như này, mẫu thân vừa qua đời, nàng đã không thể tận hiếu chịu tang bên quan tài người, ngược lại còn ở đây gượng cười, thực làm khó cho nàng ấy rồi! “Hoàng Hậu hôm nay có thể không đến.”

Ồ! Xem ra, hôm nay mình quả thực đã nhiều chuyện rồi! Vốn nghĩ rằng mình đã tiếp quản Hậu cung, tiệc mừng sinh nhật của Lý Thiên Nhu chính là sự kiện lớn nhất sau khi tiếp nhận, thế nào cũng phải xem xét, làm tròn bổn phận của Hoàng Hậu. Kết quả thì sao? Lại rơi vào cảnh bị hắt hủi! “Thần thϊếp vẫn tốt ạ!” Rất muốn cứ vậy mà đi khỏi đây luôn, nhưng tình cờ nhìn thấy ánh mắt khıêυ khí©h từ chỗ Lý, Đồng, Đỗ Hiểu Nguyệt vô cùng giận dữ, trong lòng vốn đã rất sốt ruột, rất khổ sở, rất muốn phát tiết, không muốn ảnh hưởng đến người khác, đành phải giấu kín trong lòng, nhưng giờ đây họ lại chủ động dâng lên tận cửa! “Hôm nay là sinh nhật Lý muội muội, ta làm tỷ tỷ, ta còn là Hoàng Hậu, sao có thể thiếu mặt được?”

“Muội muội cũng thấy sắc mặt tỷ tỷ không tốt!” Lý Thiên Nhu dựa lên người Đàm Văn Hạo, tựa như muốn kéo ngắn khoảng cách với Đỗ Hiểu Nguyệt, mà trên thực tế là kéo ngắn khoảng cách với Đàm Văn Hạo, đôi mắt diễm lệ nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt, ân cần nói, “Muội muội thấy hay là tỷ tỷ trở về nghỉ ngơi thêm, tỷ tỷ phải giữ gìn phượng thể thật tốt! Nếu tỷ tỷ vì muội muội mà… Muội muội sẽ tự trách mình đó!”

“Phải rồi!” Đồng Như Sương tiếp lời, cũng bày ra vẻ mặt quan tâm, “Tỷ tỷ đừng lo lắng về bữa tiệc sinh nhật nữa nhé! Như vậy đi, nếu như tỷ tỷ tin muội, thì giao chỗ này cho muội, tỷ tỷ quay về nghỉ ngơi sớm một chút, tốt nhất là tuyên Thái Y đến thăm khám —— từ lúc tỷ tỷ đến đây, mặt mày tái mét, như là bị bệnh nặng vậy!”

A! Ra là hai vị này liên thủ! Một cứng một mềm cùng tấn công, thực lòng mình không còn gì để nói!

“Người đâu, đưa Hoàng Hậu về Chiêu Dương cung!” Đàm Văn Hạo ra lệnh, nhưng mắt vẫn không rời khỏi Đỗ Hiểu Nguyệt, rồi dịu dàng nói với Đỗ Hiểu Nguyệt, “Về rồi thì nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ ngợi vẩn vơ, không có gì thì đừng ra khỏi Chiêu Dương cung.”

Cấm túc! Trong đầu Đỗ Hiểu Nguyệt nảy ra một từ này, đổi lại là trước kia, Đỗ Hiểu Nguyệt cực kỳ thích từ này, cũng rất vui lòng áp dụng thực tế ý tứ biểu đạt của nó. Nhưng bây giờ, ghét nhất chính là bị giam cầm! Không thể xuất cung, không thể ở bên Tưởng Lương đệ tiễn người đi đoạn đường cuối cùng đã đủ giận rồi, còn phải ở đây dự tiệc sinh nhật người khác, khi đang bi phẫn lại nghe loại âm nhạc mừng vui nhất này, nghĩ mà xem, hết thảy thực châm biếm ngất trời mà!

“Không cần! Bản cung có thể tự về, không cần phải đưa!” Đỗ Hiểu Nguyệt “bỗng” đứng phắt dậy, cả người hơi chao đảo, may mà Hồng Trù và Thanh Trúc đỡ kịp, xem ra, đúng là đói sắp xỉu đến nơi rồi! Ổn định tinh thần, không thể hiện gì ra mặt, khom người cúi chào, “Thần thϊếp cáo lui!” Rồi lại nhìn Lý Thiên Nhu đang vô cùng hài lòng, “Tỷ tỷ ở đây trước tiên chúc muội muội sinh nhật vui vẻ, đại cát đại lợi. Bởi hôm qua bản cung sơ sẩy đã quên đưa quà đến Tiêu Âm các, đợi bản cung về sẽ sai người mang tới tặng muội muội.” Dù gì món đồ đó cũng là của Hoàng gia tặng, chỉ là mượn danh thôi.

“Tỷ tỷ có lòng quá!” Lý Thiên Nhu mặt mày rạng rỡ, cười sung sướиɠ, cũng đứng dậy thi lễ với Đỗ Hiểu Nguyệt mới ngồi xuống sát bên cạnh Đàm Văn Hạo.

Khẽ dựa lên vai Hồng Trù, Đỗ Hiểu Nguyệt từ từ rời đi, lúc chuẩn bị đi khỏi, Đỗ Hiểu Nguyệt quay đầu lại một chút, đám phi tử mặc đủ loại trang phục màu mè, trang điểm rực rỡ liên tục kính rượu Lý Thiên Nhu, mà Văn Hạo thì ngồi ở chính giữa, lúc đám phi tử kính rượu, phần lớn ánh mắt đặt trên người hắn! A! Vạn hoa tùng trung nhất điểm lục[1], cảnh tượng này quả nhiên rất hùng vĩ! Nhếch môi cười lạnh bỏ đi.

Đỗ Hiểu Nguyệt vừa đi, Liễu Mộng Nam liền đứng dậy, tiến đến chính vị, cúi người thi lễ với Đàm Văn Hạo, mới lạnh nhạt chậm rãi nói: “Bẩm Hoàng Thượng, thần thϊếp bệnh nặng mới khỏi, Thái Y nói thần thϊếp nên nghỉ ngơi thật nhiều, không nên hứng gió lạnh lâu, vậy thần thϊếp thỉnh cầu rời tiệc trước!”

“Chuẩn!” Chỉ một chữ, không có tâm tình thừa thãi, cũng không có lời nào thừa thãi.

Liễu Mộng Nam lại cúi người thi lễ, xoay người, không chút lưu luyến rời đi. “Hoàng Thượng, thần thϊếp kính ngài một chén!” Lý Thiên Nhu mềm giọng như nước thỏ thẻ, từ lúc Đỗ Hiểu Nguyệt xoay người đi rồi, ánh mắt Đàm Văn Hạo liền dõi theo bóng dáng Đỗ Hiểu Nguyệt, thậm chí có thể nói hôm nay từ lúc Đỗ Hiểu Nguyệt xuất hiện, ánh mắt người đã dính chặt lên người ả, không thèm liếc mắt nhìn mình chút nào! Giờ thì tốt rồi, vất vả lắm mới đuổi được kẻ vướng víu kia đi, mình mới có cơ hội một mình bên cạnh Văn Hạo, sóng vai ngồi bên người.

“Không cần!”Đàm Văn Hạo không nhận rượu, thản nhiên quét mắt liếc Lý Thiên Nhu, “Trẫm còn việc muốn xử lý, các nàng tự uống đi nhé! Đồng Quý phi, ta giao chuyện ở đây cho nàng. Nàng không được làm Trẫm thất vọng đâu đấy, nhất định phải để Nhu Quý phi chơi đùa vui vẻ.” Những lời này là nói với Đồng Như Sương.

Đồng Như Sương vui vẻ nhận lệnh, nên biết, trong Hoàng cung không phải bất kỳ ai cũng có thể nhận lời ủy thác từ chính miệng Hoàng Thượng, mà trong cung, nhận được chuyện này chỉ có thể là Hoàng Hậu thôi!

“Hoàng Thượng phải đi rồi ư?” Lý Thiên Nhu có vẻ mất mát nói không nên lời, mắt ngân ngấn nước, “Hoàng Thượng không ngồi đây cùng dự sinh nhật với Nhu nhi nữa ư? Nhu nhi đã mấy ngày không gặp Hoàng Thượng, Hoàng Thượng không thể ngồi thêm với Nhu nhi sao? Nếu không, Hoàng Thượng uống một chén hẵng đi, chỉ một chén nhỏ thôi mà!” Đồng thời bàn tay mềm mại níu nhẹ long bào.

“Nhu Quý phi, nàng làm quá phép tắc rồi đấy!” Ánh mắt Đàm Văn Hạo lạnh lẽo, đột ngột hất bàn tay đang níu tay áo mình của Lý Thiên Nhu ra.

Trái tim Lý Thiên Nhu rơi thẳng xuống, vừa rồi mình thực có nhiều lời. Hoàng Thượng có chuyện của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng muốn làm gì, đi đâu, không phải điều hậu phi nên hỏi! Chỉ là, Lý Thiên Nhu có chút không cam tâm, mình chỉ có một yêu cầu nho nhỏ thỉnh người uống một ly rượu hẵng đi, mà cũng không để ý! Rồi lại nhìn sang Đồng Như Sương tuy ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng vẻ chế giễu trong mắt thì hết sức rõ ràng! “Dạ, Nhu nhi biết sai rồi! Nhu nhi chỉ là nhất thời không nỡ xa Hoàng Thượng, mong Hoàng Thượng không trách Nhu nhi!” Giọng nhỏ nhẹ khẩn cầu, mặc kệ thế nào, cũng phải để cho mình một đường lui, nếu không thật đúng là tạo cơ hội cho mấy kẻ tiểu nhân khinh bỉ chê cười, cũng để họ Đồng kia được như ý!

“Vậy Trẫm sẽ uống một chung!” Nỉ non như hoa như vậy thực khiến người ta không thể cự tuyệt! Hơn nữa trong lòng có điều ràng buộc cần thiết phải rời đi, Đàm Văn Hạo cũng không muốn hao phí thêm thời giờ ở đây, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, rồi cùng cung nhân bỏ đi. Đám phi tử ngồi lại mở to mắt nhìn nhau nhưng lại mang “ý cười” tiếp tục chúc mừng cười đùa!



Trên đường dìu Đỗ Hiểu Nguyệt chầm chậm về cung, Hồng Trù tương đối lực bất tòng tâm, bởi vì Đỗ Hiểu Nguyệt gần như đem toàn bộ trọng lượng dựa lên người nàng, “Tiểu thư, thân thể cô thật sự không thoải mái à?” Hồng Trù thở phì phò nói, đồng thời gọi Thanh Trúc, “Thanh Trúc, tỷ mau sai người chuẩn bị nhuyễn kiệu!”

“Không! Chỉ là hơi đói thôi!” Đỗ Hiểu Nguyệt ôm bụng, quặn đau, xem ra dạ dày của cơ thể này không chịu đói nổi, sao trước kia không phát hiện ra nhỉ?

“Còn nói không có gì, cô xem mặt mình đi, trắng như tờ giấy rồi!” Hồng Trù lo lắng trách cứ, đồng thời hoảng hốt phân phó, “Tú nhi, các cô còn lo cái gì nữa, mau tới đỡ nương nương hồi cung, nhanh đi tuyên Thái Y nữa, nhanh chóng về cung chuẩn bị đồ ăn thức uống!”

“Nha đầu giỏi lắm! Có thể gặp nguy không loạn!” Đỗ Hiểu Nguyệt thấp giọng cười khẽ, gỡ cánh tay Hồng Trù đang dìu mình, hơi chăm chú, đè nén vẻ yếu ớt bệnh tật của cơ thể, sau ba giây nhìn Hồng Trù cân nhắc mới bình tĩnh nói, “Bản cung rất khỏe, không cần gọi Thái Y! Cũng không dùng nhuyễn kiệu, bản cung muốn đi từ từ!” Có rất nhiều chuyện cần ngẫm nghĩ cho rõ, vừa đi vừa nghĩ, đầu óc cũng được thanh tỉnh hơn.

“Tiểu thư…”

Không để ý Hồng Trù định nói gì tiếp, Đỗ Hiểu Nguyệt đi lên trước, cúi đầu, cẩn thận nhìn đường, mạn bất kinh tâm đi tới. Những cung nhân còn lại thấy chủ tử nhà mình cứ như vậy, cũng chỉ biết chậm rãi đi theo sau Đỗ Hiểu Nguyệt. Một đoạn đường trầm mặc, yên tĩnh tới mức chỉ vang lên từng tiếng từng tiếng bước chân. Không biết bao lâu sau, Đỗ Hiểu Nguyệt cuối cùng cũng về tới Chiêu Dương cung, vừa vào cửa, lại gặp một người vốn không thể xuất hiện tại Chiêu Dương cung.

“Thần thϊếp tham kiến Hoàng Thượng!” Vừa nhìn thấy Đàm Văn Hạo, Đỗ Hiểu Nguyệt ngẩn người ra trước rồi mới bình tĩnh quỳ xuống hành đại lễ.

“Tất cả bình thân!” Đàm Văn Hạo hơi bực mình Đỗ Hiểu Nguyệt đột nhiên lại xa cách, hôm nay khi ở Ngự hoa viên, nàng trước sau không nói một lời, cũng không thèm nhìn mình, chẳng lẽ vì hôm qua không cho nàng về Đỗ phủ nên nàng giận? “Lui xuống hết đi, Trẫm nói chuyện với Hoàng Hậu một lát.”

Đợi cung nhân lui ra hết, Đỗ Hiểu Nguyệt thật nhẹ nhàng ngồi xuống, ăn từng miếng từng miếng chỗ điểm tâm bày trên bàn, không ngẩng đầu lên hỏi: “Huynh sao lại ở đây? Huynh đi rồi, bà lớn bà nhỏ của huynh tính sao?”

Ngồi xuống bên cạnh nàng, rót một ly trà, đặt trước mặt nàng. Đỗ Hiểu Nguyệt cũng không khách khí, đúng lúc ăn nhanh quá, bị nghẹn, liền nhấc lên uống.

“Uống chậm thôi!” Đàm Văn Hạo cũng thở dài, nghe nói nàng đã hai bữa không ăn, tưởng nàng vì chuyện Tưởng Lương đệ mà không còn hứng thú ăn uống, đang định lệnh cho Ngự thiện phòng dâng lên điểm tâm mới mẻ gì đó, không ngờ nàng vẫn có thể ăn được! “Bà lớn đi rồi, nhìn đám bà nhỏ kia chẳng còn ý nghĩa nào!” Tâm tình tốt đẹp nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt ăn uống, nhưng lại hơi lo lắng, hôm nay nàng rất bình tĩnh, bình tĩnh giống như không xảy ra chuyện gì cả! Nhưng tối qua, lúc ở Đỗ phủ, nàng bi thống, thương tâm như vậy, xúc động lòng người như vậy! Tại sao, tại sao, chỉ trong một đêm, nàng đã đem tất cả tâm tình giấu vào lòng?

“Phụt…” Đỗ Hiểu Nguyệt phun hết ngụm trà vừa uống ra, trợn mắt, “Hôm nay tâm tình ta không tốt lắm, không có lòng dạ nào mồm mép với huynh đâu!” ngươi đấu mồm mép!” Hiện giờ trong đầu tràn ngập chuyện của Tưởng Lương đệ, hắn lại còn nói mát mẻ nữa!

“Muốn quay về Đỗ phủ à?” Mặc dù biết nàng tối qua đã tới Đỗ phủ, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi.

“Được sao?” Đỗ Hiểu Nguyệt quay đầu sang hỏi, vẫn muốn đích thân mình gặp mặt Đỗ Khang Vĩnh, thăm dò ý định của lão.

“Giờ Mùi đi, giờ Thân về.” Đàm Văn Hạo nghĩ ngợi một lát, nghiêm túc nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt, “Bàng thị vệ sẽ đi theo bảo vệ an toàn cho nàng.”

“Ta đâu phải đi gặp thủ lĩnh cường đạo, cần thiết phải phái người đi theo à?” Lại cho thêm một miếng điểm tâm vào miệng, không thèm nhấm nháp tử tế, mồm miệng nghều ngào nói. Đỗ Hiểu Nguyệt không thích phô trương thế này, hơn nữa bây giờ là mình đi chịu tang, dò xét ý định lời nói, mang quá nhiều người theo chỉ sợ chẳng dò xét được cái gì.

“Đây là tốt cho nàng!” Đàm Văn Hạo kiên trì, đứng dậy, quay lưng về phía Đỗ Hiểu Nguyệt trầm mặc, “Có một số việc vượt qua dự liệu của nàng!”

Đơn giản cân nhắc hàm ý trong lời nói của Đàm Văn Hạo, Đỗ Hiểu Nguyệt đứng phắt dậy, bước tới trước mặt Đàm Văn Hạo, cùng hắn mặt đối mặt, gắt gao nhìn, khẽ cắn môi: “Có phải huynh biết gì đó không? Có phải huynh biết tin tức gì đó về nguyên nhân mẹ ta chết không?”

“Không có tin gì!” Đàm Văn Hạo nhìn lại Đỗ Hiểu Nguyệt, thản nhiên nói, “Tất cả mọi việc đều như nàng nhìn thấy, nghe thấy, không có tin tức gì cả!”

“Ta không tin!” Đỗ Hiểu Nguyệt nắm chặt hai tay, nước mắt không khống chế được chảy xuống, cuối cùng ngồi xổm xuống, ôm đầu, khóc thút thít: “Đang yên đang lành sao mẹ lại tự sát được? Tại sao chứ! Bà nói làm vậy là muốn tốt cho ta, lại còn nói mọi chuyện đều do bà tự nguyện! Bà chẳng biết gì hết, trong kế hoạch của ta, bà phải cùng ta đi du lịch khắp thiên hạ!”

Nhìn tâm tình Đỗ Hiểu Nguyệt bộc phát lần nữa, Đàm Văn Hạo nhẹ thở dài, cũng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, dịu dàng vỗ lưng nàng, lẳng lặng nghe nàng khóc thút thít.

“Ta rất mệt! Thật sự rất mệt.” Đỗ Hiểu Nguyệt không cự tuyệt, để yên cho Đàm Văn Hạo ôm mình, nhẹ hít một hơi, phảng phất một làn xạ hương tự nhiên, “Có lúc ta nghĩ, ta đối nghịch với Đỗ Khang Vĩnh thì có chỗ gì tốt, điểm đầu tiên nghĩ đến chính là có thể đưa mẹ đi —— Đỗ phủ không phải là nơi bà có thể sinh tồn.”

“Tình cảm mẹ con nàng tốt lắm phải không?” Đàm Văn Hạo do dự hỏi, trong khế ước nàng có ghi hy vọng sau này nếu như Đỗ gia có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, có thể giữ lại mạng Tưởng Lương đệ; lúc nói chuyện về Đỗ phủ, đối với ai nàng cũng đều gọi thẳng tên ra, dường như thật sự nàng cùng Đỗ phủ bọn họ không có liên hệ gì, trừ Tưởng Lương đệ là ngoại lệ.

Đẩy Đàm Văn Hạo ra, Đỗ Hiểu Nguyệt đứng lên, thở nhẹ: ‘‘Có một số việc, huynh không hiểu được đâu! Không nói cái này nữa!”

Đúng vậy! Đàm Văn Hạo không hiểu được, trong đời sống Hoàng gia, mẹ ruột cũng có thể coi con cái như quân cờ hòng củng cố hậu vị! Trái lại Tưởng Lương đệ, tựa như thực không đòi hỏi gì từ Đỗ Hiểu Nguyệt, càng không có tâm kế gì đó, coi Đỗ Hiểu Nguyệt như quân cờ, ngược lại còn vì Đỗ Hiểu Nguyệt mà bỏ mạng! Phương diện này bao hàm biết bao nhiêu tình cảm mà người trong Hoàng gia mãi mãi không có?

“Bây giờ nàng định làm thế nào? Tối qua nàng đã…” Đàm Văn Hạo đột ngột dừng lời, xoay người ngồi xuống, chuyện tối hôm qua, nàng vẫn chưa nhắc tới, mình phải giả vờ cái gì cũng không biết chứ nhỉ!

“Ta đoán, huynh cũng đã biết chuyện tối qua ta được người ta đưa về Đỗ phủ, đúng không!” Đỗ Hiểu Nguyệt cũng ngồi xuống theo, tay gõ nhẹ lên mặt bàn, có chút dồn dập, “Huynh cũng biết người dẫn ta đi là ai, đúng không! Thậm chí sau đó ta quay về thế nào, huynh cũng biết hết, đúng không!”

Đỗ Hiểu Nguyệt dám thề rằng trong Chiêu Dương cung này tuyệt đối có người hắn cài vào, đến việc nhỏ như mình xem tiểu thuyết gió trăng hắn cũng biết cơ mà. Đương nhiên, tối qua được người ta dẫn ra khỏi cung đi một vòng, hắn càng biết rõ! Huống chi tối qua Chiêu Dương cung còn có bảy mươi hai Ngự Lâʍ ɦộ vệ trấn thủ, chẳng lẽ những hộ vệ này ăn không ngồi rồi cả? Trong Hoàng cung nếu thực sự có thể để “những cao thủ” này đi lại tự nhiên, chỉ e thiên hạ này sẽ phải liên tiếp đổi chủ rồi!

Đàm Văn Hạo chỉ cười nhạt, nụ cười trong đáy mắt: “Đỗ Hiểu Nguyệt, có những lúc Trẫm hơi ghét nàng thông minh như vậy đấy!”

“Huynh cứ chán ghét thoải mái! Ta đâu mong huynh thích ta!” Đỗ Hiểu Nguyệt nở nụ cười xinh đẹp, chớp chớp mắt, “Muốn ta ngốc nghếch ở trong cung, ta nghĩ một ngày nào đó ta cũng sẽ lựa chọn con đường như mẹ ta thôi!”, sống trong Hoàng cung rất mệt mỏi, bất kể là được sủng hay không, huống hồ Đỗ Hiểu Nguyệt có quan niệm hôn nhân cũng như quan niệm giá trị khác với những người phụ nữ ở đây!

“Cuộc sống Hậu cung khiến nàng thống khổ?” Đàm Văn Hạo dịu dàng hỏi, trong giọng nói có sự mất mát không nói nên lời.

“Ha ha, cũng không hẳn!” Đỗ Hiểu Nguyệt cười cười, dù sao người ta cũng là Hoàng Đế, há có thể trước mặt hắn nói mọi chuyện trong cung đều không tốt đẹp gì. “Kỳ thật Hoàng cung cũng rất tốt, ít nhất không cần lo cái ăn cái mặc, đi đến đâu cũng có một đám người theo sau, rất có phong cách! Nói chung, hiện giờ cuộc sống trong Hoàng cung là thống khổ hay là hưởng thụ, đã không còn quan trọng nữa, cốt yếu chính là huynh nói cho ta biết đi, trong Chiêu Dương cung, ai là tai mắt của huynh? Hồng Trù? Thanh Trúc? Tú nhi? Hay là Giáp Ất Bính Đinh nào?” Mỗi ngày đều sinh hoạt dưới con mắt giám thị của kẻ khác, thật chẳng còn tư vị gì! Hơn nữa, biết bên cạnh mình không chỉ có tai mắt của một người, vậy mới thực sự là không có chút tư vị nào hết!

“Nàng không nên hoài nghi ta sắp đặt người bên cạnh nàng, mà nên hoài nghi người khác ấy!” Đàm Văn Hạo lấy ít đấu mạnh trả lời, “Nàng đi chuẩn bị việc quay về Đỗ phủ đi, Trẫm đã lệnh cho bọn họ chuẩn bị xe kiệu xong rồi, Bàng kiêu vệ sẽ hộ tống, giờ Mùi xuất phát. Trẫm còn có việc, đi trước đây.” Nói xong liền đứng dậy rời đi, giống như lúc đến, không hề báo trước.

Khi cử cung nhân tống tiễn Hoàng Thượng về cung xong, Đỗ Hiểu Nguyệt lại oán hận Đàm Văn Hạo, gạ gẫm lâu như thế, kết quả hắn vẫn giữ nguyên quyết định ban đầu! Thật là phí lời! Hừ, nói là hầu hạ, e rằng là giám sát thì có! Ôi, lại còn không cẩn thận trước mặt hắn khóc lóc một trận, hic, vừa rồi hình như còn ôm chặt hắn, hình như còn bôi nước mắt nước mũi lên áo hắn nữa chứ!

[1] Giữa rừng hoa điểm một màu xanh biếc – giống ý câu “Gươm giữa rừng hoa” – Ở đây nói một mình Văn Hạo là nam giới ngồi giữa đám phi tử như hoa.

Thêm Bình Luận