Chương 1

Bầu trời xanh bị mặt trời nhuộm thành một mảng cam sẫm, sắc trời hơi ảm đạm, một vòng hoàng hôn từ phía chân trời chậm rãi chảy xuống.

"Báo! Tư Thiên Giám Nạp Lan Sanh cầu kiến."

Trong Tử Thần Điện lúc này đã đốt đèn, đèn đuốc sáng trưng, vị hoàng đế trẻ tuổi đĩnh đạc đang ngồi trên ngai, trông đoan chính trầm ổn như vỏ kiếm thẳng tắp, ngón tay hắn cầm bút lông nhỏ làm bằng gỗ Tử đàn, hạ bút quyết đoán, không hề vương vãi nước mực.

Trong điện chỉ có tiếng viết chữ sột soạt, chờ đến khi phê duyệt xong, Tần Triệt khép tấu chương lại rồi mới lạnh lùng mở miệng: "Truyền."

Một chữ ngắn gọn súc tích, lạnh lẽo như là trong hầm băng.

Đại thái giám lạnh sống lưng thưa tuân lệnh, không dám chậm trễ, lập tức cất giọng ẻo lả hô: "Truyền Tư Thiên Giám Nạp Lan Sanh tấn kiến."

Bên ngoài từng đợt tiếng truyền lệnh truyền ra khỏi Tử Thần Điện, một lát sau, lão Thư Thiên Giám đầu tóc bạc phơ chậm rãi đi vào nội điện, run rẩy xương cốt đã sắp mục rỗng của mình quỳ xuống, giọng nói run run vang: "Vi thần tham kiến bệ hạ."

"Miễn lễ." Hắn nhíu mày.

Nạp Lan Sanh tuân chỉ, hai chân gắng sức chậm rãi đứng dậy.

Tần Triệt nhấp môi không nói câu nào, ánh mắt lạnh lẽo, trước sau nhàn nhạt nhìn vị đại lão thần này.

Nạp Lan Sanh khom lưng, ho khan vài tiếng, mới từ từ nói: "Bệ hạ, ngày lành đế hậu hợp phòng đã được trình dâng cho thượng thư, nhưng bệ hạ chậm chạp không phê chuẩn. Chẳng hay ngài... Có kiêng dè gì?"

"Không có." Nam nhân lãnh đạm nói.

"Vậy xin bệ hạ đừng bỏ lỡ tối nay, đêm hợp phòng có trợ vận cho đế hậu, cũng là... thời điểm tốt dễ thụ thai sinh hạ con nối dõi." Nạp Lan Sanh cúi người, dập đầu, thể hiện lòng thành, run run khẩn cầu: "Vi thần biết bệ hạ mới vừa tiếp nhận triều vụ, chính sự bận rộn, nhưng... Nếu có thể sớm một ngày sinh hạ hậu duệ, mới là phúc của muôn dân!"

Nghe lão nhân nói xong, đế vương trẻ tuổi không có lập tức đáp ứng. Nhất thời, trong nội điện yên tĩnh đến mức một tiếng lá rơi cũng có thể nghe thấy.

Một lát sau, đế vương mới lên tiếng ──

"Trẫm đã biết, nhất định không phụ ái khanh và vạn dân chờ mong, để các ngươi an tâm."

Nạp Lan Sanh tỏ ra được an ủi, kích động quỳ xuống hành đại lễ, lại nghe Hoàng đế một lần nữa ngữ khí nhàn nhạt nói.

"Luyện Bằng, đưa Nạp Lan tiên sinh ra ngoài đi."

"Dạ."

Tuy trên miệng Hoàng đế tỏ ra ưu ái Nạp Lan Sanh, nhưng ánh mắt cực kỳ lạnh nhạt, hắn nhìn Luyện Bằng đỡ Nạp Lan Sanh ra khỏi điện, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên một nụ cười lạnh, nụ cười này làm cho sự gương mặt uy nghiêm của hắn càng thêm anh tuấn đến mức khiến người hoa mắt.

Thị tẩm? Chậc, không biết lão già Chu gia kia có chỗ tốt gì... Nhưng phần thể diện này hắn không thể không cho, lại nói cũng không thể kéo dài không lâu. Triều đình không chỉ Tư Thiên chú ý đến việc của Đế hậu... Hắn sớm hay muộn cũng phải hành động.

Nghĩ đến Hoàng Hậu, ánh mắt hắn tối sầm lại.

Chu Liên Gia, trung thư lệnh Chu Huệ, mười hai tuổi trở thành Thái Tử Phi. Khi đó hắn mười sáu, tất nhiên không muốn chạm vào tiểu nữ hài.

Nếu không phải Chu Huệ là Hoàng Thái Hậu tông tộc, lại cầm giữ một phần ba triều chính, thì sao một nữ hài nhỏ tuổi như vậy có thể leo lên làm Thái Tử Phi?

Hiện tại, ở tuổi hai mươi, hắn kế thừa đại thống, nàng cũng đã mười sáu, không còn giống như lúc ở Thái Tử phủ có thể tùy tâm sở dục(*), bây giờ, hắn đã là Hoàng Thượng, chuyện hậu cung đều được ghi chép trong ký lục. Nếu hắn không hợp phòng với nàng, trên triều nhất định sẽ có nhiều lời can gián... Dùng xong bữa tối, hắn mới lạnh mặt truyền lệnh bãi giá Thanh Ninh điện.

(*) thích gì làm đó, tự chủ hành động không theo ý của ai.

Tần Triệt không dùng loan kiệu, chỉ đi bộ, cho dù bận rộn công vụ một ngày, khi đi vẫn rất tiêu sái, tinh thần sáng láng, trên đường một thái giám đi theo ở phía sau hạ thấp giọng nói: "Hoàng Hậu nương nương hôm nay ngủ dậy trễ một canh giờ, dùng xong bữa sáng thì rủ các cung nữ và thái giám trong Thanh Ninh điện chơi đá cầu, sau giờ ngọ thì tắm rửa, nghỉ ngơi một canh giờ, xong lại gọi nhạc công vũ cơ đến biểu diễn..."

Nghe thế, hắn hừ mạnh một tiếng, trầm giọng hỏi: "Ngày nào nàng ta cũng hưởng thụ như vậy à? Tâm tính như trẻ con vậy, sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ?"

Tiểu thái giám phụ trách hồi báo không dám hé răng, cung kính yên lặng cúi đầu, nhắm mắt theo đuôi đi theo vị Hoàng đế khí khái bất phàm.

"Nói tiếp đi!"

Nghe được tiếng nói uy vũ của hoàng đế, tiểu thái giám có chút lo sợ, chậm rãi nói: "Nương nương... Hôm nay bữa tối dùng thiện sớm hơn thường ngày, một canh giờ trước đã tắm gội xong, giờ thì nương nương đã, đã..." Nói đến đây, tiểu thái giám nói lắp một chút, vẻ mặt như thể dù trả bất cứ giá nào cũng phải nói: "Nương nương, nương nương đã ngủ rồi!"

Bỗng nhiên nam nhân dừng bước, thái giám nữ hầu chung quanh đều ngừng lại, đặc biệt là tiểu thái giám truyền lời, mồ hôi lạnh trên trán nháy mắt chảy ròng.

Đêm trăng lên cao, cung nữ và thái giám yên lặng đến mức có thể nghe tiếng hít thở của nhau, bọn họ không ai dám thở mạnh dù chỉ một chút.

Mọi người đứng yên một hồi, đại thái giám Luyện Bằng mới căng da đầu nhỏ giọng nói: "Hoàng Thượng đã truyền ý chỉ, chắc giờ này Hoàng Hậu nương nương đã dậy rồi..."

Mặt hắn lạnh băng, mũi nặng nề mà hừ một tiếng, mới tiếp tục đi phía trước, sải rộng bước chân khiến đám người phía sau phải chạy theo, thở hồng hộc mới đuổi kịp.

Đại thái giám Luyện Bằng theo sát phía sau, đầu đổ đầy mồ hôi, sắc mặt cũng không tốt hơn là bao. Đế hậu không hợp nhau vốn không phải gần đây mới có, Hoàng Thượng thể hiện mình chán ghét Chu gia rất rõ ràng, mà Hoàng Hậu nương nương...

Ông quả thật chưa từng không Hoàng Hậu nào như vậy! Trong lịch sử tiền triều không hề có Hoàng Hậu nào giống như nàng, cả ngày cũng biết chơi và ngủ! Nàng cũng không quan tâm ân sủng, trong mắt căn bản không hề có Hoàng Thượng, chỉ ước gì Hoàng Thượng đừng làm phiền nàng. Aiz, mấy người xem nói như vậy có nghe được hay không?!

Cầu cho đêm nay, đừng có xảy ra rắc rối gì là được...