Hoàng Hậu Là Cường Giả

7/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Hắn là vua cũng là một cường giả. Hắn cuồng ngạo nhìn chúng sinh bởi vì hắn là chiến thần bất bại. Hắn luôn luôn kiểm soát mọi thứ trong tay và chưa từng bị ai khống chế. Chưa ai có thể ép hắn làm gì  …
Xem Thêm

Chương 15
Từ một tháng trước Hoàng Phủ Ngạo Thiên đột nhiên muốn ngủ lại chỗ Dạ Diễm Hương. Dạ Diễm Hương thấy chuyện cũng không có gì vì dù sao nàng cũng đã gả cho hắn, chuyện phu thê thân mật là chuyện không trước thì sau. Nàng là nhân sĩ hiện đại xuyên qua nên không phải là không thể chấp nhận chuyện không yêu mà xảy ra quan hệ xá© ŧᏂịŧ. Nhưng mệt hắn trong một tháng qua, mặc dù tối nào hắn cũng ngủ lại chỗ nàng nhưng lại không chạm vào nàng. Điều làm nàng bội phục nhưng cũng muốn cười thầm là nàng cảm thấy rất rõ ràng rằng hắn có phản ứng với nàng nhưng hắn lại cố kiềm chế du͙© vọиɠ của mình lại. Hắn thế nhưng lại kiên trì tối nào cũng phải đến chỗ nàng ngủ và tối nào cũng nhịn đến nghẹn. Một tháng trôi qua và hắn càng ngày càng lộ vẻ mệt mỏi. Trong cung đang đồn là hắn và nàng túng dục quá độ. Chỉ nàng và hắn biết là hắn dường như cả đêm không hề ngủ nên mới có biểu hiện như thế. Nàng biết hắn muốn nàng nắm lại quyền quản lý hậu cung và đến ngủ lại chỗ nàng mỗi tối là muốn nàng đưa nàng lên đầu ngọn sóng, chịu mũi nhọn tấn công từ các nữ nhân trong hậu cung nhưng nàng không thể để hắn như ý. Khi nàng và hắn chưa thực hiện “chu công chi lễ” (tức là làm chuyện vợ chồng), nàng không thể tham gia vào vòng tranh đấu đó. Bởi chỉ cần tham gia vào đó thì thời cơ cho nàng rời khỏi hoàng cung sẽ đến rất nhanh. Nàng luôn biết các phi tần trong cung, đặc biệt là tứ phi đang nóng lòng đối phó với nàng nhưng nàng lại không hề bước chân ra khỏi Phượng cung và cũng không gặp mặt họ. Nếu thời cơ đến mà nàng vẫn cứ là xử nữ thì không được, cơ hội bị bỏ qua thì thật đáng tiếc. Vả lại, nàng mới không muốn suốt ngày bị oanh oanh yến làm phiền mà khi cơ hội đến lại chỉ trơ mắt nhìn nó trôi qua. Vì vậy nàng tính khi nào nàng cùng hắn “cá nước thân mật” rồi thì nàng sẽ đón tiếp các chiêu trò, thủ đoạn của đám nữ nhân trong hậu cung để kiếm cơ hội rời cung. Chỉ khi nàng trao cho hắn trinh tiết của mình mới có thể coi là hoàn toàn làm vợ của hắn. Như thế coi như nàng hoàn thành nguyện vọng của phụ thân là thực hiện hôn ước hai nhà: Dạ gia - Hoàng Phủ gia và nàng rời đi cũng không có lỗi với phụ mẫu hai nhà. Nàng cũng biết Hoàng Phủ Ngạo Thiên chưa muốn chạm vào nàng vì hắn không tin nàng và cũng nghi kỵ thế lực ẩn giấu của Dạ gia không biết từ đâu nhảy ra. Hắn sinh ra trong nhà đế vương nên tâm đa nghi rất sâu. Thế nên nàng mới nói với Đại đường ca rằng chỉ đồ cưới chỉ cần tùy tiện là được rồi mà huynh ấy lại bị Nhị đường ca thuyết phục đưa đến đồ cưới giá trị như vậy, hỏi làm sao mà không làm cho Hoàng Phủ Ngạo Thiên tin tưởng Dạ gia chỉ là một gia tộc bình thường trong giang hồ và không có âm mưu gì với ngôi vị của hắn. Ai… Mấy vị đường ca này cũng không biết mấy hòm đồ cưới đó đã làm cho đường muội của họ không thể sớm thoát khỏi cái l*иg giam hoa lệ là hoàng cung này nếu không chắc chắn sẽ hối hận không thôi.

Dạ Diễm Hương hiểu những suy nghĩ, tính toán của Hoàng Phủ Ngạo Thiên nên hắn muốn ngủ cùng giường với nàng thì nàng ngủ cùng giường với hắn. Hắn muốn nhịn thì nàng mặc cho hắn nhịn, nàng cứ ngủ ngon lành. Nàng dù mong muốn sớm cùng hắn làm chuyện phu thê nhưng hắn không chủ động mà muốn nàng đi quyến rũ hắn trước là chuyện không thể nào. Đừng chê cười nàng, nàng thừa nhận nàng là nữ nhân hiện đại xuyên qua, nhưng kiếp trước nàng chỉ tập trung vào chuyện đấu đá tranh giành quyền lực, tiền tài không hề có một chút kinh nghiệm nào về tình yêu. Nàng lại chán ghét nam nhân nên tất nhiên là nàng cũng không có kinh nghiệm thực tế trong chuyện xxoo. Nàng lại càng không có thời gian mà xem mấy cái AV như những người khác. Kiếp trước, Lệ Diễm Hương cái gì cũng làm được trừ chuyện quyến rũ đàn ông. Kiếp này, Dạ Diễm Hương cũng vậy. Nhưng tối nay, Dạ Diễm Hương nhắm mắt nhưng chưa ngủ ngay vì nàng đang cảm thấy rất buồn bực. Từ khi từ Phật Linh Tự trở về, không biết trụ trì đại sư đã nói gì với Hoàng Phủ Ngạo Thiên mà Dạ Diễm Hương cảm thấy dường như hắn quyết định sẽ không nhẫn nhịn du͙© vọиɠ của mình nữa. Trước hai người chỉ song song trên trước giường nhưng mấy hôm nay hắn đã ôm nàng, tay cũng có xu hướng muốn thoát y phục của nàng nhưng hắn luôn đột ngột dừng lại, ôm chặt lấy nàng, bình ổn lại hơi thở rồi dần chìm vào giấc ngủ. Tối nay, hắn thậm chí đã cởi y phục ngoài của nàng nhưng rồi lại dừng lại. Nàng đã thật lâu không có giận dỗi nhưng hôm nay nàng thật muốn đạp cho hắn một cái lăn xuống giường. Hắn đang nghĩ và làm cái quỷ gì thế không biết nữa? Nàng còn chưa kịp hành động thì hắn đã ôm chặt lấy nàng rồi ngủ mà chẳng nói lời nào. Thôi, tâm tư đế vương vốn khó dò mà nàng cũng lười phải đoán, vẫn cứ đi ngủ là hơn. Nghĩ thế, Dạ Diễm Hương mặc kệ Hoàng Phủ Ngạo Thiên ôm mình, dù sao thì có hắn ôm cũng ấm hơn rất nhiều và nhanh chóng ngủ ngon lành.

Khi Dạ Diễm Hương ngủ say, Hoàng Phủ Ngạo Thiên liền mở mắt ra. Hoàng Phủ Ngạo Thiên cũng thấy rất buồn bực. Hắn thì khổ sở thế mà nàng vẫn có thể ngủ yên ổn và ngọt ngào trong lòng mình như thế. Hắn biết nàng rất bực mình với hắn vì hành động khó hiểu của hắn trong mấy tối qua. Chính hắn còn bực mình với mình nữa là. Nhưng có trời chứng giám, hắn tuyệt đối không muốn hành động như thế. Hắn vốn quyết định phải biến nàng làm nữ nhân của hắn, thỏa mãn du͙© vọиɠ nam nhi của mình nhưng khi hắn ôm nàng vào lòng, du͙© vọиɠ cũng khởi động thì trực giác cho hắn biết nếu hắn chạm vào nàng, nàng sẽ biến mất. Gặp quỷ! Sao tự nhiên hắn lại có cái thứ trực giác đó. Nhưng trực giác của hắn từ xưa đến nay đều rất đúng. Mà nàng biến mất là sao? Là rời khỏi hay là chết?Sao có thể rời khỏi? Sao có thể chết? Những câu hỏi đó cứ xoay vần trong đầu Hoàng Phủ Ngạo Thiên làm hắn không thể ra tay với Dạ Diễm Hương. Đã bao lần hắn dằn cảm giác bất an từ trực giác đem đến để cố tiến thêm bước nữa với nàng nhưng cởi được áo ngoài của nàng là giới hạn. Cảm giác bất an đó lớn vô cùng, nó làm hắn không thở được, nó cũng đủ lớn để hắn vượt qua du͙© vọиɠ của mình và dừng nó lại. Hắn quyết định, lần này sẽ tin tưởng vào trực giác của mình, và chỉ đến khi nào cái trực giác này biến mất thì hắn mới chạm vào nàng. “Chịu đựng du͙© vọиɠ còn hơn là nếu chạm vào nàng thì nàng sẽ thật sự biến mất” chính là suy nghĩ của Hoàng Phủ Ngạo Thiên lúc này. Hắn không biết vì sao hắn lại suy nghĩ như vậy nhưng hắn lại biết rất rõ hắn tuyệt đối không muốn nàng biến mất. Tạm thời cứ ôm nàng ngủ như vậy cũng rất tốt đẹp. Nghĩ thế, môi Hoàng Phủ Ngạo Thiên khẽ nhếch lên một độ cong đẹp đẽ và nhắm mắt lại một lần nữa rồi chìm vào giấc ngủ thật sự.
Thêm Bình Luận