Chương 7

33

Người cung nữ kia đã bị xử tử.

Những phi tần mới vào cung đều không được ngó ngàng tới, triều đình có chút bất bình, Hoàng đế rất ít khi tới hậu cung, khi tới lại luôn là Vị Ương cung.

Phong Nghi cung của ta cùng Vị Ương cung kia vốn không có liên quan gì cả.

Không hề!

Vậy mà chiều hôm đó, Hoàng đế lại hằn học ghé đến Phong Nghi cung.

“Vấn an bệ hạ.”

“Hoàng hậu, đứng dậy đi.”

Sắc hắn mặt thâm xì, thật khó ưa, trông như cha c.hết mẹ c.hết.

Ta bước tới, nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ có gì lo lắng sao?”

Hắn liếc nhìn ta nói: “Có tin đồn Thục phi là yêu phi quyến rũ độc chiếm Hoàng đế, cậy sủng làm loạn, ghen tuông, ra tay sát hại máu mủ hoàng thân quốc thích.”

Ra là cha c.hết mẹ c.hết cũng chỉ như bạch nguyệt quang của hắn mang tiếng mang tai.

Mà mang tiếng gì chứ? Tất cả không phải đều là sự thật sao?

Ta chỉ khẽ mỉm cười: “Tin này nếu truyền ra, ai tin đây? Không lẽ kể cả các quan đại thần tiền triều cũng tin được những lời đồn thổi này hay sao?”

Hoàng đế nhìn ta, không nói gì.

“Thần thϊếp nói không đúng sao? Bệ hạ, quan thần đều là người đọc sách, lại được đích thân bệ hạ cất nhắc lên. Làm sao họ có thể cho vào tai những lời này?” Ta tiếp tục.

Hắn có vẻ nhẹ nhõm nói: "Việc này nàng không hiểu, mặc dù không có căn cứ, nhưng triều thần vẫn luôn cho rằng không có lửa thì không có khói. Gần đây Hoàng hậu nên đặt ra nhiều quy củ hơn đối với hậu cung.”

“Đều nghe bệ hạ.”

“À mà, tại sao Hoàng hậu lại đưa chiếc gối huyết ngọc trẫm ban tặng cho Thục phi?”

Hắn vừa nói vừa nhặt bức thư pháp của ta trên bàn lên: “Chữ “Hoàng hậu” trông càng ngày càng đẹp.”

Ta cũng bước tới: “Nghe nói lúc đó Thục phi sợ hãi, thần thϊếp nghĩ rằng gối bệ hạ ban có thể giúp Thục phi ngủ ngon, tinh thần sảng khoái, nên đã sai người mang cho Thục phi.”

Hoàng đế vẫn nhìn ta. "Thục phi có chuyện gì sao?”

"Thục phi không sao cả.”

"Tốt rồi. Hậu cung yên ổn, trẫm cũng sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.”

“Hoàng hậu, tình trạng hỗn loạn gần đây của triều đại tiền nhiệm đã khiến trẫm kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần.” Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên vai ta và nói.

“Bệ hạ, thần thϊếp nhất định sẽ cố gắng hết sức để quản lý hậu cung thật tốt.”

"Ừ. Thái hậu dạo này vẫn đóng cửa tụng kinh à?”

“Đúng vậy, Thái hậu chỉ là không hài lòng với Thục phi…”

Ta tỏ ra do dự nhìn về phía Hoàng đế.

Hắn nhắm mắt lại nói: "Thục phi mấy ngày này tâm tình không tốt, trẫm cho phép không cần đến Thọ Khang cung thỉnh an Thái hậu.”

“Thần thϊếp đã biết.”

Quả nhiên, mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu là điều khó tránh khỏi, kể cả trong hoàng gia.

34

"Hoa phi gần đây có phái người đến thăm Vãn Giác, muội ấy đã ổn rồi à?”

Đức phi vừa bẻ hạt dưa vừa hỏi.

Hiền phi nói: “Có thể.”

“Thà ra ngoài cho thoáng đầu đi, quanh quẩn trong viện phủ rồi ngày nào cũng khóc.” Ta cười nói.

“Ta thật hâm mộ Thanh Thanh, tỷ luôn luôn nở nụ cười.” Đức phi nói.

"Cái gì? Muội không muốn tỷ cười sao? Muội thích thấy ta khóc à?”

“Không phải, tỷ có nhiều chuyện phải lo lắng như vậy.” Đức phi chống cằm phiền muộn.

Hiền phi hỏi: “Ngoài kẻ ở Vị Ương cung ra, còn có ai có thể gây phiền phức cho tỷ chứ?”

“Chỉ cần một mình cô ta, mỗi ngày cũng đủ khiến tỷ đau đầu.”

Đức Phi nhàn nhã nói: “May mắn thay, mấy phi tần Thanh Thanh tỷ tỷ cho vào cung đều rất yên phận, cũng không gây thêm rắc rối gì.”

"Nghĩ mà xem, có một khuôn mặt giống như Thục phi lủng lẳng trước mặt muội, thật khiến muội thấy khó chịu.”

Hiền phi nói: “Cái này, Tâm phi khá là thân thiện, nhưng đúng là muội ấy giống Thục phi đến mức cẩu Hoàng đế không ghé qua chỗ muội ấy luôn.”

Ta bẻ hạt dưa, vẫn mỉm cười: “Thục phi thực sự vẫn đang ở bên cạnh hắn mà.”

"Thanh Thanh gần đây càng ngày càng ra dáng Hoàng hậu đấy, muội còn nhớ rõ mới ngày trước muội còn phải giảng giải mọi thứ quy cách tiêu chuẩn phong thái cho tỷ nha.”

Hiền phi nói xong liền đứng dậy, làm điệu bộ lóng ngóng giống như ta ngày đó.

Hoàng thượng gần đây bận việc triều chính, không có thời gian nhòm ngó tới hậu cung ngoài vị trong Vị Ương cung kia.

Thái hậu và ta đều làm như không nhìn thấy thứ bẩn thỉu bên mắt hắn.

Đừng nên manh động chỉ vì thiếu kiên nhẫn.

"Một khi hắn nhận ra, chúng ta cũng sẽ phải hầu hạ hắn." Đức phi suýt chút nữa bật cười.

Ta bất lực nói: “Mấy ngày trước Hoàng đế đến gặp tỷ, nói rằng tiền triều gần đây chỉ trích Thục phi, yêu cầu tỷ kiềm chế hậu cung.”

"Điều này thật sự không công bằng. Hắn chỉ sủng Thục phi như vậy, các phi tần mới tiến cung nhìn thấy cảnh này, ai mà không ghen tị?”

Hiền phi nói: “So không được, so không được.”

Đức phi ngồi xuống, lại hỏi: “Tiền triều gần đây không ổn định sao?”

“Chuyện Thục phi thì có là gì? Tỷ nghe nói phụ thân đã bỏ tù một số quan thần móc nối gian lận trong khoa khảo. Còn bên chiến sự phía Triệu gia ở Tây Nam, có chuyển biến tốt đẹp.”

Ta nói.

“Thật tốt quá.”

35

Ngày tháng trôi qua, cẩu Hoàng đế cuối cùng cũng nhớ ra mình cũng đã tuyển tú, lần lượt triệu tập từng phi tần mới, cuối cùng thì Tâm phi không ngoài mong đợi, liền trở thành người được sủng ái nhất.

Bây giờ cô ấy đã được phong là Quý nhân.

Lại thêm bốn tháng nữa, trong hậu cung lại có hai phi tần mang thai.

Phải nói, năng lực sinh đẻ của cẩu Hoàng đế rất tốt.

Nhưng kế hoạch hại người từ phía Thục phi lại được thực hiện, và cả hai thai kỳ đều không kéo dài quá ba tháng.

Vì chuyện này mà Hoàng đế và Thục phi đã nảy sinh mâu thuẫn lớn, nhưng cuối cùng vẫn là giải quyết được.

Giải quyết được, nhưng không giải quyết được hoàn toàn.

Tiền triều làm ầm ĩ rất lớn. Càng ngày càng có nhiều tấu chương muốn Thục phi vào lãnh cung.

Triệu tướng đi về phía Tây Nam, chiếm được năm thành chỉ trong vài tháng.

Nam Ninh cầu hòa, Triệu gia chuẩn bị trở lại kinh thành.

Thời tiết hôm nay rất tốt, bốn người chúng ta ngồi cùng nhau chơi mạt chược.

Lần đầu tiên sau một thời gian dài.

Đức phi lại kiếm được bộn tiền, ta, như thường lệ, lại mất tất cả.

“Sớm muộn gì muội cũng có thể ẵm trọn Phong Nghi cung.”

Đức Phi kiêu ngạo nói.

Ta cong môi: “Trước khi muội kịp lấy hết của tỷ, cẩu Hoàng đế đã chém c.hết tỷ rồi.”

Mọi người cùng nhau cười lớn.

“Đã muộn rồi, tỷ tỷ, muội về trước.” Hoa phi đứng dậy.

“Được.”

Ta cười nói: “Để Liên nhi tiễn muội về.”

36

"Miên Tâm mấy ngày nay làm gì? Ngày nào cũng về sớm như vậy?”

Hoa phi vừa rời đi, Đức phi liền bắt đầu hỏi chúng ta.

“Vãn Giác thích bánh ngọt muội ấy làm, nên gần đây Miên Tâm mỗi ngày đều cho người mang tới cho nó.”

Ta cười nói.

Đức phi lập tức đứng lên: “Thanh Thanh, tỷ lại chiếm dụng Miên Tâm rồi.”

"Không thể nào!”

Ta nói: "Rõ ràng là đứa nhóc Lý Vãn Giác mà!”

"Con hư tại mẹ!”

“Nặng lời quá đi!”

Hiền phi lập tức bước ra giải quyết:

“Ngày mai bảo Miên Tâm làm chút bánh ngọt cho chúng ta nhé, được không? Lâu lắm rồi muội chưa được nếm lại tay nghề của nàng ấy.”

“Được.” Đức phi bất lực ngồi xuống.

"Trở về cung nghỉ sớm đi, ca ca của Tố Tố ngày mai sẽ trở về, lúc đó muội còn phải đi gặp huynh ấy.”

Mọi người giải tán.

“Trúc nhi, Miên Tâm gần đây cư xử có chút kì lạ, em cho người trông chừng nàng ấy, đừng để nàng ấy lại xảy ra chuyện gì nữa.”

Ta ngồi trước gương, tháo mấy chiếc trâm trên đầu ra.

"Vâng.”

“Nương nương, nương nương!”

Liên nhi vội vàng đi vào.

Ta nhìn qua: "Sao vậy? Chuyện gì lại khẩn cấp như vậy?”

"Hoàng hậu… Nương nương….

"Nhị công chúa... đã mất rồi.”

Ta vội vàng đứng dậy, đầy nghi hoặc hỏi: “Diên Xuân của ta? Diên Xuân làm sao”

“Nương nương, xin đừng quá đau buồn!”

Khi ta hớt hải tới nơi, ba phi đều đã có mặt ở đó.

Khi nhìn thấy ta, họ đều nói: "Thanh Thanh…"

"Ta không sao, ta... ta vào xem trước.”

Ta loạng choạng bước tới, cố gắng đẩy tay họ ra.

Hiền phi ôm chặt ta: “Thanh Thanh…”

Đêm đó, rất loạn.

Tiểu công chúa nhỏ như vậy.

Tiểu công chúa của ta.

Nữ nhi của ta.

Nó mới có mấy tuổi.

37

"Bệ hạ, thưa bệ hạ, nhị công chúa c.hết vì trúng độc.”

Chính thái y lần trước xem bệnh cho Hoa phi run rẩy nói ra những lời này.

Hoàng đế hỏi: “Đi xem hôm nay công chúa ăn gì.”

Một lúc sau, thái y quay lại, lắc đầu.

Hiền phi ôm ta, hỏi thị nữ của công chúa:

“Hôm nay nhị công chúa đã gặp phải chuyện gì?”

Cung nữ vội vàng quỳ xuống nói:

“Bẩm, hôm nay nhị công chúa không đi đâu, ngoại trừ đi gặp đại hoàng tử lúc hoàng hôn.”

Thức ăn của Lý Vãn Giác không có vấn đề gì.

Manh mối kết thúc ở đây.

Mọi người bận rộn hồi lâu, ta được Hiền phi Đức phi Hoa phi đưa về Phong Nghi cung.

“Mẫu thân!”

Ta quay đầu, nhẹ nhàng bước đến trước mặt Lý Vãn Giác:

"Vãn Giác, con sao vậy? Sao muộn thế này mà con còn ở đây?”

Ta cố hết sức nặn ra một nụ cười còn xấu xí hơn cả khóc.

Lý Vãn Giác hai mắt đỏ hoe, từ phía sau lấy ra một đĩa bánh ngọt:

“Mẫu thân, muội muội ăn bánh của con.”

Ta choáng váng, nhìn đĩa bánh nguội.

Đó chính là món bánh hoa da^ʍ bụt mà Hoa phi làm rất ngon.

Hoa phi. Miên Tâm?

Lý Vãn Giác nhìn ta, hốc mắt càng ngày càng đỏ, nước mắt như sắp rơi xuống.

Nó đặt đĩa bánh xuống, vội vàng lau nước mắt cho ta:

“Mẫu thân, đừng khóc. Mẫu thân, là con đã gϊếŧ muội muội phải không?”

Ta sờ đầu nó, gượng cười nói:

"Sao có thể? Diên Xuân chỉ đang ngủ thôi. Con đừng lo, Vãn Giác, muội muội sẽ tỉnh lại thôi. Vãn Giác ngoan, con đi ngủ đi.”

Ta đứng dậy nói: "Trúc nhi, đưa đại hoàng tử xuống nghỉ ngơi.”