Chương 2-1
Lãnh Tinh co rúm lại ở góc, mặc cho côn trùng không ngừng bò cạnh chân nàng, thân thể đau đớn do bị tổn thương làm cho nàng không cách nào ngủ được, bụng rỗng càng làm nàng khó chịu không thôi. Chỉ là, sau khi nghỉ ngơi nửa ngày, bây giờ nàng cảm thấy tốt hơn nhiều.
Không gian nhỏ hẹp có không dưới trăm người chen lấn, trong không khí phảng phất một mùi hôi chua, trong lao tối đen tới nỗi không thấy năm ngón tay, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt từ phía trên chiếu xuống.
Trận động đất khiến cái đảo biệt vô âm tín đã lâu lại xuất hiện, mà nàng cố ý muốn xông vào ngọn núi lửa kia, phá hỏng sự yên tĩnh của tổ tiên vạn năm trước, bị mang về thế giới vạn năm trước để trừng phạt. Đây chỉ là trước mắt, là lý do tốt nhất Lãnh Tinh có thể nghĩ đến để giải thích cho việc tại sao nàng bị kéo về thời không vạn năm trước.
Nhưng đến bây giờ, nàng vẫn rất khó tin tưởng nàng thật sự đã trở về quá khứ.
Tất cả điều này hoàn toàn không có căn cứ khoa học . Nhưng hiện tại hoàn toàn chính xác là nàng đang đứng trên mảnh đất này vạn năm trước mà... Khi mà nham thạch nóng chảy của núi lửa còn chưa bao phủ mặt đất xinh đẹp mà, nàng không thể không tin tưởng.
Nghĩ theo hướng tích cực, cuối cùng nàng đã có thể đích thân điều tra nguồn gốc Lãnh thị, nhưng mà nàng có một loại dự cảm là nàng mãi mãi không thể trở về hiện đại.
Nhưng trước mắt có một mối nguy đang chờ nàng, nàng bị người dân của quốc gia này hiểu lầm thành kẻ xấu được những quốc gia khác phái tới để làm nhiễu loạn sự bình yên của thần linh.
“Ngươi không ngủ sao? Ngày mai còn có việc cho ngươi làm, ngươi tốt nhất nên nhân lúc trời còn chưa sáng nghỉ ngơi một chút. Người nào vừa đến cũng mất ngủ giống như ngươi, sau một thời gian dài tự nhiên sẽ tốt hơn.” Một nữ nhân nói với Lãnh Tinh, dứt lời lại xoay người đưa lưng về phía Lãnh Tinh tiếp tục giấc ngủ của mình.
Ngôn ngữ của thời đại này rất giống Anh ngữ, nhưng một số âm tiết có chút kỳ lạ, nhưng đại khái nàng nghe hiểu được.”Vì sao các ngươi bị bắt vào nơi này?”
“Chúng ta là tù binh.”
“Xin hỏi. . . . . .”
“Đừng hỏi, mau ngủ đi, những nam nhân kia không dễ ứng phó .”
“Cái gì mà nam nhân?” Lãnh Tinh nghi ngờ hỏi.
“Binh sĩ nước Hỏa Ma, nữ nhân bên trong ngục tối đều là quân kĩ, bao gồm cả ngươi.”
Quân kỹ? Lãnh Tinh nghe vậy, gần như á khẩu không trả lời được. Nam nhân đôi mắt màu xanh lại đối xử như vậy với nàng, mặc dù nàng phạm tội tày trời, hắn cũng không có tư cách bắt nàng trở thành đồ chơi của người khác!
Lãnh Tinh bò từ từ đến cửa ngục nhìn về phía binh sĩ gác cửa nói: “Cầu ngươi, ta muốn gặp cái người có đôi mắt màu xanh.” Lãnh Tinh nói rất nhỏ, nhưng trong ngục tối yên tĩnh, Lãnh Tinh vẫn khiến cho hơn phân nửa người bên trong ngục tối chú ý, cũng rất nhiều người nâng lên thân thể mệt mỏi nhìn chắm chằm vào Lãnh Tinh.
“Nữ nhân, ngươi không muốn sống nữa rồi sao? Lại dám xưng hô như thế với Tát Tư vương!” Giọng của binh sĩ ồm ồm hét lớn với Lãnh Tinh.
“Hắn là vương của ngươi, không phải của ta. Trước đây ta không hề biết hắn là ai, mới có thể lấy điểm đặc biệt của hắn để gọi. Nếu bây giờ ta biết hắn là ai, ta sẽ lấy tên của hắn để gọi hắn. Còn nữa, đừng…gầm thét lớn tiếng với nữ nhân, ở quốc gia chúng ta đó là điều không lịch sự.”
Mặt của binh sĩ đỏ bừng giống như bị người tát cho mấy cái, tiếp theo càng lớn tiếng hét lớn: “Ta thích rống lớn với cái thứ người ai cũng có thể cưỡi lên được như ngươi thì sao nào!”
“Ngươi có gan nói lại một tiếng ta là kẻ vạn người cưỡi xem.” Lãnh Tinh tức giận đến mức cầm chặt cửa sắt.
“Nữ nhân nào trong ngục tối đều là kẻ vạn người cưỡi, bị nam nhân cưỡi đến già, cuối cùng sao có thể một ngày không có nam nhân, cả đời cộng lại bị nam nhân chơi đùa qua vô số lần, ta nghĩ không có một nữ nhân nào trong ngục tối có thể đếm được.”
Nghe được sau lưng truyền đến tiếng thở dốc của nữ nhân vì bị nhục nhã, lần đầu tiên Lãnh Tinh giận đến mức kích động muốn đánh người. “ Tâm hồn các nàng cũng không dơ bẩn, mà ngươi lại đáng thương ngay trái tim cũng xấu xa.”
Tên binh sĩ tức giận đến mức gân xanh nỗi lên, lớn tiếng quát: “Ngươi đi ra cho ta! Loại nữ nhân như ngươi đúng là thiếu nam nhân dạy dỗ mới có thể quá đáng như vậy” Nói xong, binh sĩ đi vào ngục tối nhất quyết lôi Lãnh Tinh ra, đẩy nàng ngã xuống đất.
Người ở bên trong ngục tối hoảng sợ nhìn Lạnh Tinh ngã xuống đất.
Lãnh Tinh giãy giụa cố gắng đứng lên, nhưng binh sĩ ra sức tát một cái đánh nàng bay vào góc.
Tiếp đó, hắn kéo nàng tới giữa mặt đất, bất chính mà nói: “Hầu hạ ta một đêm, ta sẽ tha cho ngươi tội bất kính với ta.”
Binh sĩ ép Lãnh Tinh trên mặt đất, thô lỗ xé bỏ quần áo màu đỏ.”Không!”Lãnh Tinh hoảng sợ kêu thành tiếng, liều mạng kháng cự nam nhân đang đè trên người nàng.
Những nữ nhân trong ngục tối cố ý phát ra tiếng ồn, cố gắng đưa tới sự chú ý của những binh sĩ khác.
Tên binh sĩ căn bản không để mắt tới việc giờ phút này có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn hắn, lí trí của hắn đã bị du͙© vọиɠ khống chế.
Lãnh Tinh phản kháng khiến hắn càng phẫn nộ, hắn rống to: “Phối hợp với ta tốt một chút ngươi sẽ ít chịu nỗi đau da thịt.” Một cái tát lại đánh vào trên mặt nàng.
Y phục của Lãnh Tinh đã bị cởi đến thắt lưng, sức lực của nam nhân rất lớn làm nàng gần như từ bỏ hi vọng.
Trong lúc hoảng loạn, đột nhiên Lãnh Tinh sờ được thanh kiếm bên hông binh sĩ , không kịp nghĩ nhiều, rút ra thanh kiếm lập tức đâm vào người tên binh sĩ, máu tươi không ngừng chảy ra từ thân thể của nam nhân.
Vừa quay đầu lại, từ trong đáy mắt của mấy trăm nữ nhân , Lãnh Tinh chỉ thấy hắt ra sự hoảng sợ chính mình không thôi
Lãnh Tinh cố gắng bò ra từ thân thể binh sĩ, nam nhân trước một giây ngã xuống còn kinh ngạc khi nhìn thấy vẻ mặt của nàng, nàng vĩnh viễn cũng không thể quên được. Nàng gϊếŧ người rồi !
“Chạy mau! Chạy càng xa càng tốt, đừng trở lại nữa, nếu bị bắt được ngươi chỉ có một con đường chết.” Nữ nhân trước kia nói Lãnh Tinh nhiều chuyện lớn tiếng nói với nàng.
Hiện tại thân thể nàng suy yếu có thể chạy trốn tới đâu, tay Lãnh Tinh run rẫy lục lọi trên người của binh sĩ một lúc saul ấy ra một cái chìa khóa giao cho nữ nhân vừa rồi nói chuyện với nàng. “ Ta đi ra ngoài thu hút những kẻ còn lại. Các ngươi mau chạy đi, về quốc gia của mình, đừng để người khác khi dễ nữa.”
“Ngươi đừng. . . . . .”
Nữ nhân chưa nói xong, Lãnh Tinh đã biến mất ở trong bóng tối.
*****
Chuyện Lãnh Tinh thoát khỏi ngục tối, lập tức kinh động cả Hỏa Ma Vương Cung. Tát Tư vì đề phòng người của nước Chích cứu Lãnh Tinh, đã sớm tăng thêm binh lực mai phục ở vùng gần ngục tối .
Hàng ngàn cây đuốc soi sáng theo phương huống Lãnh Tinh chạy trốn, coi như đêm đen cũng không che chở được cho Lãnh Tinh.
Lãnh Tinh liều mạng chạy, chỉ muốn cho những nữ nhân kia có đủ thời gian chạy trốn, lại không nhận ra mình chạy về hướng bắc, chạy về hướng nguy hiểm.
Tướng sĩ đang cưỡi ngựa đuổi theo Lãnh Tinh, đột nhiên từ phía sau lao ra một con ngựa ô. Lập tức Tát Tư ở trong gió rống to: “Nàng là của ta!” Hàng trăm con ngựa lập tức dừng lại việc truy đuổi Lãnh Tinh, nhìn chăm chú vào Vương của bọn hắn vội vã phi về hướng bắc.
Lửa giận thiêu đốt trong l*иg ngực Tát Tư, từ xưa tới nay chưa có ai dám phản kháng hắn, mà nàng là một ngoại lệ, là ngoại lệ duy nhất.
Đầu tiên là không trả lời câu hỏi của hắn, giờ phút này lại bỏ trốn ngay dưỡi mũi người Hỏa Ma Quốc mà không hề bị phát hiện. Lớn mật và không sợ chết như thế, nữ nhân này rốt cuộc là có lai lịch gì?
Lãnh Tinh liều mạng chạy, căn bản không dám quay đầu lại, nhưng bãi cỏ lầy lội làm tốc độ của nàng chậm lại, mơ hồ cảm thấy tiếng ồn ào của vó ngựa không còn nữa, trả lại sự yên tĩnh cho đêm tối.
Nàng thoát khỏi những người đó rồi sao? Lãnh Tinh kinh hoàng quay đầu lại, liền thấy Tát Tư cưỡi ngựa đuổi theo nàng, sự tức giận không kềm được hiện lên trên mặt của hắn đã dọa nàng sợ, nàng lại nhấc chân tiếp tục chạy.
Đang chạy băng băng trên thảo nguyên rộng lớn, Lãnh Tinh biết nàng chỉ trì hoãn được thời gian mình bị bắt mà thôi.
Tát Tư đến gần, cúi người xuống định bắt nàng thì Lãnh Tinh cúi thấp thân thể tránh khỏi, nhưng Tát Tư phát ra âm thanh phẫn nộ dường như làm chân nàng mềm nhũn. Lần thứ hai Lãnh Tinh may mắn tránh khỏi, nhưng sau đó Tát Tư cũng nhảy xuống ngựa, trực tiếp áp chế nàng ở trên bãi cỏ, kết thúc cuộc chạy trốn ngắn ngủi của nàng .
Một giây kế tiếp, Tát Tư thô lỗ lộn thân thể nàng qua, sức nặng toàn thân không khách khí chút nào đè ở trên người của nàng.
Thở không nổi lại thêm sức nặng của Tát Tư ở trên người, làm Lãnh Tinh như muốn bất tỉnh.
“Thì ra ngươi cũng biết sợ.” Tát Tư lãnh khốc nói. Thân thể nữ nhân phía dưới run rẩy chứng minh là nàng sợ .
Bởi vì uất ức cùng không cam lòng, nước mắt theo khóe mắt của Lãnh Tinh chảy xuống. “ Tên binh sĩ kia, hắn muốn cường bạo ta...ta mới có thể lỡ tay gϊếŧ hắn, ở quốc gia của ta tự vệ là không có tội.” Lãnh Tinh muốn tránh khỏi bàn tay của Tát Tư đặt ở trên vai nàng, nhưng căn bản nàng không đẩy được người cao to như hắn.
“ Ngươi lấy mạng của binh sĩ canh ngục, tự nhiên sẽ bị xử phạt. Ở nước Hỏa Ma nữ nhân trong ngục tối không thể cự tuyệt bất kỳ nam nhân nào .”
Chuyện quỷ gì đây! ? Lời nói của Tát Tư chọc giận Lãnh Tinh. “Vào ngục tối cũng không phải ta tự nguyện, ngươi không có tư cách khống chế thân thể của ta!”
Bàn tay của Tát Tư càng dùng sức nắm chặt vai của Lãnh Tinh, dường như muốn bóp vỡ xương nàng. “Ta là Vương của nước Hỏa Ma, lời nói của ta sẽ trở thành vận mệnh của ngươi!”
“Ta cũng không phải người dân của nước ngươi, lời của ngươi đối với ta không có tác dụng!” Lãnh Tinh phẫn nộ nhìn chằm chằm Tát Tư, sắc mặt của Tát Tư cũng không khá hơn chút nào.
Vào giờ phút này, Lãnh Tinh đã sớm không quan tâm đến việc sống chết, bởi vì tức giận đã sớm vượt lên trên sự sợ hãi của lòng nàng.
“Coi như ngươi là người nước Chích, nhưng ngươi đang ở đây thì lời của ta chính là phép tắc, ngươi chỉ có quyền lựa chọn tiếp nhận hoặc chết.” Tát Tư lãnh khốc nói
“Ta không phải người nước Chích, cũng không phải là người dân của ngươi.” Nàng căn bản không phải là người của thời không này, hắn không có quyền quản nàng, Lãnh Tinh oán hận nói, mắt không vui nhìn chằm chằm Tát Tư. Cho dù thân thể của nàng rất suy yếu, nàng vẫn miễn cưỡng giữ vững tinh thần cố gắng chống đỡ.
“Ngươi rốt cuộc có chịu nói ra ngươi đến từ nơi nào không.” Tát Tư lạnh lùng nói, đôi môi bởi vì tức giận mà mím chặt.
Lãnh Tinh tức giận quay đầu, căn bản không đem lửa giận của Tát Tư để ở trong mắt. Từ nhỏ nàng đã là hòn ngọc quý trên tay người thân, hắn hà khắc đối với nàng như vậy, nàng cũng sẽ không nhìn hắn bằng sắc mặt tốt, mặc kệ hắn là vương hay là thần!
Hành động của Lãnh Tinh làm lửa giận của Tát Tư tăng thêm, không hề báo trước, Tát Tư dùng sức kéo Lãnh Tinh từ trên cỏ, nửa kéo nửa xách nàng tới phía sau lưng ngựa, sau đó từ thắt lưng lấy ra một sợi dây xích trói lấy cổ tay của nàng.
Tát Tư thô bạo đến mức Lãnh Tinh phải kinh sợ, nhưng nàng vẫn cố chấp không chịu mở miệng cầu xin tha thứ. Từ sau khi nàng lấy cái chìa khóa giao cho những nữ nhân kia, thì nàng đã có dự tính xấu nhất, hôm nay muốn chết cũng phải chết có tôn nghiêm.
“Ngươi và tên binh sĩ kia là cùng một dạng cũng chỉ biết khi dễ nữ nhân, thân phận mặc dù không giống nhau, nhưng hành động cũng xấu xa giống nhau như đúc, quả thật là vương nào quân đó!” Lãnh Tinh nghiến răng nghiến lợi nói.
Trước khi chết, chỉ có một chuyện duy nhất làm nàng không cam tâm chính là không có tra được nguồn gốc của Lãnh thị.