Cơ thể nhỏ của Chu Khanh Khanh vẫn như cũ chăm chú dựa lưng vào trên cửa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Cô chưa từng gϊếŧ người, coi như là làm hoàng hậu cũng không có tùy ý ban cái chết qua cho tên thái giám hay cung nữ nào. Nói cô mềm yếu cũng tốt, lòng dạ đàn bà cũng được, cô chỉ là không muốn trên tay của mình chấm máu tươi, lại không ngờ tới này trở lại bất quá mới một ngày liền trở thành đồng lõa của một tên sát nhân.
Mà Hạ Thừa Kỳ vừa tự tay gϊếŧ một người nhưng lại không có chút gì gọi là gánh nặng tâm lý như Chu Khanh Khanh, anh ta chẳng qua là tạm thời thảnh thơi lúc liên tiếp động tác thời gian cũng không lâu, từ dùng gối đầu che mặt của lão Chu đến khi lão Chu ngưng giãy dụa rồi ngã xuống cũng bất quá chính là hơn mười giây. Nhưng đối với một đứa trẻ tám tuổi mà nói động tác này quá miễn cưỡng một chút, vậy nên Hạ Thừa Kỳ cuối cùng mới có thể thoát lực tê liệt ngã xuống. Nếu như lão Chu có thể kiên trì lâu hơn một chút, khả năng Hạ Thừa Kỳ sẽ cùng hắn đồng quy vu tận.
Hạ Thừa Kỳ thở dốc một lúc lâu mới tìm lại được một chút sức lực, trong tay hắn như trước nắm thật chặc lưỡi liềm rỉ máu, trên mặt cùng trên người cũng lây dính máu tươi bị bắn tung tóe từ phần cổ bị cắt đứt của lão Chu, thân hình có chút lảo đảo mà hướng phía Chu Khanh Khanh đi đến.
Chu Khanh Khanh nhìn dáng vẻ của cô hướng cô đi tới Hạ Thừa Kỳ, cơ thể không tự chủ hướng phía sau cửa rụt một cái cúi đầu, có chút không dám nhìn ánh mắt của hắn.
Hạ Thừa Kỳ nhận ra động tác nhỏ của cô, khóe môi hiện lên một tia cười lạnh đi tới bên người cô, nhẹ giọng nói: "Sợ cái gì, ta sẽ không ăn thịt ngươi."
Chu Khanh Khanh tính tình từ trước đến nay rất dễ kích nghe vậy liền lập tức ngẩng đầu, không chút nào tỏ ra yếu kém: "Tôi mới không có ở sợ dọa, ta chỉ là.. chỉ là.."
"Được rồi, đừng nói nhảm nhanh lên bước thứ hai kế hoạch." Hạ Thừa Kỳ tựa như không muốn cùng Chu Khanh Khanh nói nhảm nhiều, thúc giục nói.
Chu Khanh Khanh toàn tâm toàn ý dũng khí nhất thời lại trút ra phân nửa, chỉ trừng Hạ Thừa Kỳ một cái liền bắt đầu bước tiếp theo bố trí.
Sau năm phút đồng hồ, bên ngoài phòng lão Phùng thấy lão Chu lâu như vậy cũng chưa trở lại, vả lại trong phòng yên tĩnh một chút động tĩnh cũng không có liền có chút nghi ngờ. Anh ta đầu tiên là ra hô một câu: "Lão Chu, tình huống gì a? Lâu như vậy?"
Đợi một hồi trong phòng như trước không người trả lời, lão Phùng mặt mày nhất thời nhăn chặt hơn quyết định đứng dậy tự mình đi nhìn rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Cửa phòng chỉ là che khuất nên lão Phùng thoáng đẩy liền mở ra. Cửa phòng đẩy ra anh ta liền thấy lão Chu nằm liền ở trên giường, nơi cổ của hắn chảy ra máu tươi hầu như nhiễm đỏ thân hơn phân nửa quần áo.
Lão Chu lúc này quá sợ hãi, cũng không có suy nghĩ nhiều liền hướng bên trong phòng xông đến, muốn đi kiểm tra tình trạng của lão Chu. Chạy không được hai bước thì bị vấp ngã bởi vật gì dưới chân, cơ thể thẳng tắp mà ngã trên mặt đất.
Lão Chu đang bị ngã bảy tám phần bị làm cho choáng váng, tay chân bị đau cũng cảm giác có cái gì nặng nề đặt ở phía sau lưng và bắp chân của hắn, sau đó là cổ bị một thứ lạnh lẽo nặng nề nặng nề tìm một đao. Trước khi rơi vào bóng tối, trong đầu hắn vẫn còn là một mớ hỗn độn, đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra? Hắn ta cùng lão Chu làm sao cứ như vậy không rõ mà chết đi, hắn thậm chí ngay cả mặt của kẻ gϊếŧ người cũng không thấy.
"Hắn chết rồi sao.." Chu Khanh Khanh ngồi trên bắp chân của lão Chu, thanh âm có chút run mà hỏi thăm.
Hạ Thừa Kỳ từ trên lưng của lão Chu lật người xuống, ngồi dưới đất hít một hơi mới trả lời: "Đã chết.."
Chu Khanh Khanh lúc này mới chú ý tới giống như điện giật mà rời khỏi lão Chu cơ thể xa xa chạy ra, cô một mạch chạy đến ngoài cửa phòng, chỉ lộ ra cái đầu nhìn về phía Hạ Thừa Kỳ đang ngồi dưới đất nói: "Bọn họ đều đã chết, chúng ta mau trốn đi."
Hạ Thừa Kỳ nhưng cũng không sốt ruột rời khỏi, anh ta đứng lên trước tiên anh đứng dậy lục lọi túi áo khoác của lão Chu một hồi và rất nhanh một thứ được bao bọc tỉ mỉ, mở ra vừa nhìn bên trong là rất nhiều tờ giấy được in những văn tự hắn xem không hiểu. Có thể để cho lão Chu giấu kĩ như vậy Hạ Thừa Kỳ đã đoán được những thứ này hắn là tiền tệ ở đây, tương tự với ngân phiếu của Hạ Quốc.
Hạ Thừa Kỳ đem nó lấy tay khăn một lần nữa gói kỹ, chỉ nháy mắt khăn tay cũng biến mất trong hư không, sau đó anh ta lại kiểm tra túi quần của lão Chu cũng không có phát hiện cái gì khác.
Đối với trên giường một cổ thi thể khác, hắn đương nhiên cũng làm theo tương tự và rất nhanh vừa tìm được một xấp tiền mặt. Lúc này anh ta không giấu ở trên người mình mà đi tới trước mặt Chu Khanh Khanh, đem tiền mặt đưa cho cô nói: "Đây coi như là thu hoạch lần này của chúng ta, ta cũng không lừa ngươi, mỗi người phân nửa."
Lúc Hạ Thừa Kỳ lục soát thi thể thì, Chu Khanh Khanh một mực ngoài cửa nhìn dáng vẻ của anh ta, cũng đoán được Hạ Thừa Kỳ tìm được vật kia chắc là tiền. Nhưng cô không nghĩ tới Hạ Thừa Kỳ dĩ nhiên sẽ chia cô phân nửa, nhất thời có chút ngượng ngùng, Dù sao người cũng là hắn gϊếŧ, vật kia cũng là hắn tìm ra, cô bất quá chỉ là ở bên cạnh vội vàng giúp một chút, thực sự không nên cầm nhiều như vậy.
Hạ Thừa Kỳ thấy Chu Khanh Khanh bất động, liền hết sức bá đạo mà đem tiền nhét vào trong tay của cô, vẫn còn không quên dặn dò: "Nhớ kỹ thu được ngự điền trong không gian, tránh cho không cẩn thận rớt hoặc là bị người trộm đi."
Chu Khanh Khanh lúc này mới nhớ tới tự mình có thể thu thập đồ vào không gian so với Hạ Thừa Kỳ kia. Nhưng cô lại sĩ diện hảo, chẳng muốn hỏi Hạ Thừa Kỳ phải làm sao liền nghẹn đỏ mặt, trong lòng liều mạng không ngừng nhớ kỹ: "Thu vào! Thu vào! Thu vào!" cuối cùng dưới nổ lực không ngừng của cô, trong tay tiền mặt không thấy, nét mặt cô vi vẻ, lại ở trong lòng nói thầm "Ra đây! Ra đây!" và rất nhanh tiền mặt lại lần nữa xuất hiện ở trong tay cô.
Giữa lúc Chu Khanh Khanh ở nơi nào tích cực chơi đùa, Hạ Thừa Kỳ đã đi tới ngoài cửa lớn cũng quay đầu và cô thúc giục: "Đừng đứng ngốc, đi mau."
Chu Khanh Khanh lúc này mới nhớ tới chính sự, vừa liếc nhìn hai thi thể hình dáng thê thảm trong phòng, rùng mình một cái liền thật nhanh chạy ra khỏi cửa chính.
Ngôi nhà giam giữ hai bọn họ chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, ra cửa chính, bên ngoài là mảnh sân nhỏ. Hạ Thừa Kỳ vốn có muốn tìm giếng nước rửa đi vết máu trên mặt và trên người nhưng cũng không tìm được, đành bỏ qua. Ra sân, bên ngoài là đường phố, chỉ là ở đây hình như là nơi hẻo lánh, coi như là ban ngày cũng không thấy một người đi đường.
"Chúng ta phải đi đâu?" Chu Khanh Khanh trạm ở trên đường nhìn dáng vẻ của cô xung quanh cảnh vật lạ lẫm, vẻ mặt vừa mờ mịt vừa sợ. Cô lúc này đã trăm phần trăm chắc chắn ở đây không phải Hạ Quốc, nhưng bọn họ rốt cuộc tới nơi nào. Nhưng cũng không có người nói cho bọn họ biết, dựa vào hai người bọn họ lúc này lại trong thân phận là đứa bé, có thể ở thời đại xa lạ sống sót không?