Trường Nhạc Cung.
Thẩm Lăng đang ngủ trưa, nàng được Lưu Châu hầu hạ thay quần áo trang điểm, nhớ tới hôm nay Tưởng thị muốn vào cung, nàng hỏi, “Hiện tại đã là giờ nào?”
Lưu châu, “Giờ Mùi.”
Thẩm Lăng nhướng mày, “Mẫu thân ta, thượng thư phu nhân bà ấy vẫn còn chưa có tới sao?”
“Không có.” Lưu Châu lắc đầu, sau đó nàng ta lại nhìn nhìn Thẩm Lăng, thấp giọng nói, “Nô tỳ để người đi ra ngoài hỏi thăm, từ trong miệng thái giám dẫn đường biết phu nhân bà ấy đã bị Tĩnh phi mời đi, đến bây giờ các nàng vẫn còn ở trong đình trò chuyện với nhau thật vui.”
Thẩm Lăng: “...” Đây là cái thao tác gì thế này?
Tưởng thị cùng với Tĩnh phi đã cùng một chỗ với nhau sao?
Lưu Châu lại hỏi, “Nương nương, có cần nô tỳ phái người đi mới phu nhân lại đây hay không?”
Thẩm Lăng xua tay, “Không cần, các nàng nếu đã nói đến vui vẻ như vậy, chúng ta liền không cần đi quấy rầy các nàng.”
Thẩm Lăng đối với Tưởng thị không có bất cứ cảm tình gì, nàng căn bản cũng sẽ không mòn mắt trông mong ở trong điện khổ sở chờ đợi Tưởng thị, nàng cũng không nghĩ để ý tới chuyện Tưởng thị đi gặp Tĩnh phi, đối với Thẩm Lăng mà nói, Tưởng thị có vào cung hay không vào cung, tiết tấu cuộc sống của nàng một chút cũng đều sẽ không thay đổi, lúc nàng nên chơi thì sẽ chơi, nên ngủ trưa thì sẽ ngủ trưa, lúc nào nên đi gặp Tạ Nguyên Tuần thì sẽ đi gặp Tạ nguyên Tuần.
“Ta nên đi đến nơi bệ hạ.” Thẩm Lăng nói, nếu như nàng không đi tìm Tạ Nguyên Tuần, chờ đến lúc Tạ Nguyên Tuần tới tìm nàng, ha hả, còn không biết hắn muốn làm chuyện xấu gì đâu.
Mỗi lần Tạ Nguyên Tuần tới tìm nàng đều không có chuyện tốt, Thẩm Lăng hồi tưởng lại: Da mỹ nhân, gấu trúc chết... Hắn quả thực chỉ làm việc xấu mà thôi!
Thẩm Lăng vốn đang nghĩ trước khi nàng đi gặp Tạ Nguyên Tuần sẽ gặp mặt Tưởng thị một lần, chờ nhìn thấy Tưởng thị xong nàng lại đi tìm Tạ Nguyên uần, nếu Tưởng thị không cảm kích, có chủ trương khác, như vậy tùy bà ta đi thôi, dù sao…
Nàng đối với việc nhìn thấy Tưởng thị nàng không quan tâm lắm.
Thẩm Lăng mang theo người đi về hướng của Thái Cực Điện.
Khi tìm được Tạ Nguyên Tuần, Thẩm Lăng nhìn thấy hắn đang bắn tên, quần áo màu đen, mặt mày hờ hững, mỗi một mũi tên mà hắn bắn ra đều mang theo sát khí, sát khí hôi hổi.
—— Nếu như mà đem mũi tên này nhắm ngay người, nhất định chân đều sẽ mềm nhũn ra.
Thẩm Lăng nhấc chân, “Bệ...”
Tạ Nguyên Tuần lấy ra một mũi tên, kéo căng dây cung, xoay người, sau đó đem mũi tên sắc bén vô cùng nhắm ngay nàng.
Thẩm Lăng: “...”
Không phải, rốt đã xảy ra cái gì? Làm sao mà hắn lại sẽ đem mũi tên chỉ về phía nàng? Thẩm Lăng trợn tròn mắt.
Tầm mắt Tạ Nguyên Tuần hắn hướng về phía hai chân Thẩm Lăng nhìn nhìn, ái chà ——
Chân nàng không có mềm.
Thân thể Thẩm Lăng trở nên cứng đờ, đầu óc nàng trống rỗng một mảnh, tưởng đều gì cũng đều không có, cả quá trình đều ở trong trạng thái không biết gì, không khí xung quanh cũng rất yên tĩnh, người trong cung cũng cúi thấp đầu xuống.
Tạ Nguyên Tuần nói, “Lại đây.”
Thẩm Lăng đờ đẫn đi qua đó, nàng cũng không biết nàng đã làm sao mà có thể nhấc chân lên bước đi! Thật sự muốn tìm nguyên nhân, đại khái chính là:
Đầu óc nói: Sợ hãi, không dám động.
Chân nói: Ta đã động.
Đầu óc: ...
Tuy rằng Tạ Nguyên Tuần không có nhìn thấy được đến cảnh hắn muốn nhìn thấy kết quả chân nàng mềm, nhưng mà có thể nhìn thấy Thẩm Lăng vẫn có thể bình tĩnh đi đường như vậy, không có nhát gan sợ hãi phát ra tiếng thét chói tai a a a a, Tạ Nguyên Tuần vẫn rất là vừa lòng.
Thẩm Lăng: Ta như thế không phải là bình tĩnh! Mà là chết lặng!
Hắn tâm tình không tồi hỏi, “Nàng có thể bắn tên không?”
Thẩm Lăng lắc đầu, “Không thể.” Không có mũi tên chỉ vào mình, đầu óc trống rỗng của Thẩm Lăng cuối cùng cũng có thể trở về bình thường, biểu tình trên mặt nàng thật rất bình thường, không có lo sợ, tuy rằng ranh giới giữa sinh tử là rất khủng bố, nhưng mà nàng ở nơi này của Tạ Nguyên Tuần gặp phải khủng bố quá nhiều, việc này đã dẫn tới cảm xúc sợ hãi của Thẩm Lăng tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Tạ Nguyên Tuần, “Ngay cả việc này nàng cũng không thể làm sao?”
Thẩm Lăng, “...”
—— Ta sẽ lấy gậy gõ vào ngươi! Dùng gậy chuyên môn để gõ lên đầu của ngươi!
Tạ Nguyên Tuần ôm Thẩm Lăng vào trong l*иg ngực, đầu của nàng thấp hơn hắn, nàng lại ở ngay trước người hắn, có thể cảm nhận được tiếng hít thở của hắn phun ở đỉnh đầu nàng, Thẩm Lăng còn chưa kịp nghĩ thông suốt vì sao hắn lại ôm nàng vào trong ngực hắn, Tạ Nguyên Tuần đã nắm lấy tay nàng cài tên vào, ôm lấy nàng bắn tên về phía hồng tâm ở nơi xa.
Một mũi tên bắn ra, trúng giữa hồng tâm.
Sự chú ý của Thẩm Lăng đã bị mũi tên kia thu hút qua, ánh mắt nàng sáng rực nhìn chằm chằm vào nó.
—— Ồ!
—— Thì ra ta còn có thiên phú bắn tên!
—— Ta cũng quá giỏi rồi! Lần đầu bắn tên mà có thể bắn được tới mức này!
Tạ Nguyên Tuần: “......”
Tạ Nguyên Tuần rũ mắt nhìn Thẩm Lăng, nàng có thiên phú bắn tên ư, thật hay giả vậy?
Thẩm Lăng vẫn còn đang đắm chìm ở trong tư duy của nàng:
—— Sớm biết rằng ta ưu tú như vậy, vừa rồi ta nên trả lời là mình biết bắn tên mới phải, ầy, thất sách rồi.
—— Nhìn mũi tên mà ta bắn này đi, là phong thái tuyệt đỉnh nước chảy mây trôi khó ai sánh nổi tới cỡ nào chứ!
Tạ Nguyên Tuần, “......”