Ánh mắt Tưởng thị bay tới trên người nha hoàn đang quạt nhè nhẹ chi Thẩm Khang Chính kia, ái chà, không biết là từ đâu mà lại tìm ra bộ quần áo như vậy, bộ ngực đều sắp tuôn ra ngoài, còn có vòng eo kia, nho nhỏ, để lộ ra đến như vậy chẳng lẽ là sợ câu dẫn không được nam nhân sao?
Tưởng thị dùng khăn che che miệng, che khuất khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng.
Thẩm Khang Chính nói, “Phu nhân đối với các nàng rất tốt, là phu nhân từ bi, trong phủ hậu viện giao cho bà, ta luôn luôn rất yên tâm, nếu như có nha hoàn không tốt với bà, nếu bà muốn phạt hay vẫn là muốn bán, đều do bà làm chủ.”
Thân thể nha hoàn bên người ông ta không nhịn được mà run run, nha hoàn đó tiến vào Thẩm phủ đã ký văn tự bán mình rồi.
Trong lòng Tưởng thị cười lạnh, chỉ với cái lá gan này mà cũng dám chạy đến trong phòng bà ta câu dẫn Thẩm Khang Chính, thật là chán sống, Tưởng thị tính toán một tí sẽ để cho ma ma mang nha hoàn đó gả cho mã phu ở trong phủ cho xứng, miễn để cho làm nàng ta có một chút tư sắc đã không biết trời cao đất rộng.
Nha hoàn tháo trang sức chải đầu cho Tưởng thị lập tức quỳ gối trên mặt đất, “Phu nhân thứ tội, nô tỳ tổn thương đến phu nhân, nô tỳ đáng chết.”
Tưởng thị ôn nhu cúi đầu, nhìn nha hoàn đang mang vẻ mặt khẩn trương, bà ta cười nói, “Được rồi, ngươi đứng lên đi, buổi tối rồi mà quỳ trên mặt đất ngươi cũng không sợ đầu gối cảm lạnh, đợi lát nữa đi xuống, ngươi liền đi uống chút canh gừng, nhớ rõ nấu nhiều một chút, à đúng rồi, ngươi cũng đưa cho nha hoàn bên kia để nàng cũng uống mấy chén.”
Nha hoàn đứng dậy trả lời, “Vâng, phu nhân.”
Tưởng thị phất tay để cho hai nha hoàn đi xuống.
Bọn nha hoàn vừa đi, Tưởng thị liền ngồi bên cạnh Thẩm Khang Chính, bà ta lấy ra một bình sứ trắng tinh, từ bên trong đổ ra tay tinh dầu có mùi hương nhàn nhạt để xoa trán cho ông ta.
Thẩm Khang Chính buông sách, nhắm mắt lại, “Bà cũng bận rộn cả một ngày, cũng nên nghỉ ngơi một chút.”
Tưởng thị nói, “Ta không mệt.” Thanh âm bà ta nhẹ nhàng chậm chạp nói, “Hơn nữa cho dù ta có mệt mỏi, sức lực để hầu hạ lão gia vẫn phải có, lão gia không cần đau lòng ta.”
Thẩm Khang Chính ừ một tiếng.
Một lát sau, ông ta nói, “Lại nói tiếp, lúc trước khi nương nương vẫn còn là quý nhân, trong phủ chúng ta vẫn không có kịp tiến cung vấn an nàng, hiện giờ nàng đã là Bảo phi nương nương, lại không đi lễ cũng không hợp lý, phu nhân dự tính khi nào sẽ tiến cung?”
Tay Tưởng thị ngừng trong một cái chớp mắt, ngay sau đó bà ta lại tiếp tục ấn cho ông ta.
“Lão gia nói cũng phải, lúc trước khi nương nương là quý nhân, ta đã bảo ma ma chuẩn bị tốt bạc tính toán sẽ tiến cung, chỉ là lúc ấy trong phủ nhiều việc, lão gia ông bận rộn việc lớn việc cắt chức, nhậm chức của quan viên Bột Hải quận, ta cũng phải nện bước đi theo lão gia ông đi gặp mặt tặng lễ nữ quyến của những quan viên đó. Cẩn Tu cùng với những bằng hữu của mình đi Kinh Giao săn thú, vừa lúc đυ.ng phải nhi tử của Ngọc Chân công chúa Tiết tiểu hầu gia, Cẩn Tu cùng với Tiết tiểu hầu gia ở nơi săn thú hợp ý nói chuyện thật vui, bọn họ ở Kinh Giao ở nửa tháng mới hồi kinh, khi ta biết tin tức đã tốn không ít thời gian đi đến phủ công chúa để bái kiến Ngọc Chân công chúa. Hi Nhi nhận được con mồi Cẩn Tu đưa về, liền tò mò nghĩ sẽ đi đến Kinh Giao tìm Cẩn Tu, khuyên can mãi mới đem có thể khuyên ngăn con bé, sau đó con bé liền đi tham gia yến hội trong của các tiểu thư ở kinh thành, Hi Nhi là người xuất sắc nhất ở trong các nàng, ở nơi này của ta còn có không ít các phu nhân ở trong tối ngoài sáng tìm hiểu việc Hi Nhi với ta.”
“Nhiều việc như vậy, ta đối với Lăng Nhi có chút sơ sẩy, là ta không có suy xét chu toàn, có điều lão gia cứ yên tâm, ngày mai ta sẽ tiến cung. Kỳ thật không dối gạt lão gia, lòng ta đối với Lăng Nhi không thể nào kém hơn Hi Nhi, dù sao nàng rốt cuộc cũng là nữ nhi thân sinh của ta, lúc trước ta không đi là ta nghĩ để trong phủ có thể chuẩn bị nhiều bạc hơn để đưa cho nàng, cho nên mới sẽ trì hoãn đến bây giờ, lão gia không đề cập tới, ta cũng sẽ tìm thời gian nói cùng với ông.”
Thẩm Khang Chính nghe xong vừa lòng gật đầu, làm sao mà ông ta lại không biết những lời nói chân thành đầy tinh thương thế này của Tưởng thị đều là thuận miệng nói ra, không, lời Tưởng thị nói cũng có lời là sự thật, chẳng hạn như lời bà ta nói với Thẩm Khang Chính, Thẩm Cẩn Tu cùng với Thẩm Hi đều là thật sự, rồi sau đó đối mặt Thẩm Lăng liền... Không đề cập tới cũng thế.
Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, Thẩm Khang Chính đang có buồn ngủ sau đó ông ta lên giường, Tưởng thị thấp giọng dặn dò ma ma vài câu về biện pháp xử lý nha hoàn kia như thế nào, ma ma nghe xong liền lui xuống.