Ánh mắt Tạ Nguyên Tuần không hề gợn sóng mà xẹt qua trên người đám người Tĩnh phi, hắn nhéo mặt Thẩm Lăng một phen rồi nói, “Nàng không cần để ý tới họ, nàng cũng không cần cảm thấy các nàng nhìn như lung lay sắp đổ muốn té ngã liền thật sự cho rằng các nàng sẽ té ngã, bản lĩnh các nàng đều không nhỏ đâu, để cho các nàng đứng trong chốc lát, cứ coi như là một việc vui, nàng lại là đồ ngu ngốc, cho rằng cầu tình thay cho các nàng thì các nàng sẽ cảm kích nàng, nàng nghĩ quá đơn giản, các nàng chỉ đang lợi dụng nàng ngu ngốc để giúp cho các nàng tự tìm chỗ tốt cho mình.”
Thẩm Lăng, “...” Nói chuyện thì nói chuyện được rồi, có thể không công kích người khác được hay sao?
Ngu ngốc, ngu ngốc! Hắn liên tiếp nói với nàng hai từ ngu ngốc, Tạ Nguyên Tuần đang lo lắng trên người nàng dán một chữ ngu xuẩn không thấy đủ, không đủ sáng sủa, cho nên mới phải gắn thêm cho nàng nhiều hơn một cái tag ngu xuẩn có phải không?
—— Thích nói ta ngu ngốc đến như vậy, vậy tại sao ngươi lại không gọi ta là xuẩn xuẩn luôn đi?
—— Gọi xuẩn xuẩn cho thêm thân mật.
Tạ Nguyên Tuần nhìn nàng, hắn vỗ nhẹ vào khuôn mặt nàng, nơi bị ngón trỏ cùng với ngón giữa của hắn véo qua mà nói, “Được rồi, cứ như vậy đi.” Bây giờ nàng đã ngu ngốc đến như vậy rồi, nếu như hắn thật sự thuận theo ý nàng gọi nàng là xuẩn xuẩn, vậy nàng sẽ ngu xuẩn thành bộ dáng gì? Nàng hiện tại vừa vặn rất tốt, quá ngu ngốc thì hắn liền sẽ cảm thấy không thú vị.
Tạ Nguyên Tuần không có gọi Tĩnh phi và những người khác đứng dậy, họ chỉ cố gắng dùng cơ thể yếu ớt và nhỏ bé của mình để không ngất xỉu, Thẩm Lăng thầm nghĩ: Quả nhiên tiềm năng của con người rất tiềm tàng, vẫn có thể bị vắt kiệt.
Thẩm Lăng cũng không có lại đi cầu tình cho các nàng nữa.
Tạ Nguyên Tuần nói, “Ái chà thiếu chút nữa cô đã quên, cô có cái này cần phải cho nàng.”
“Bệ hạ sẽ cho thần thϊếp cái gì thế?”
Hắn nhìn nàng một cái rồi nói, “Thịt.”
Thẩm Lăng: “???” Trường Nhạc Cung không có nghèo đến như vậy đúng không, càng không có nghèo đến mức một ít thịt cũng ăn không nổi, nàng hiện tại còn là ‘ sủng phi ’ không người nào không biết vậy sẽ có ai dám tới cắt xén đồ ăn của nàng đây?
Tạ Nguyên Tuần cũng không có giải thích cái gì với nàng, dù sao cứ đặt một mâm thịt tươi mới đặt ở trước mặt nàng, tâm tình hắn không tồi mà nói, “Mau ăn, đây là ta cố tình sai người làm cho nàng đấy.”
Thẩm Lăng thử nói, “Thần thϊếp ăn một người cũng không ngon đâu, bệ hạ không ăn trước một miếng sao?”
—— Ta sợ có độc.
Tạ Nguyên Tuần đem chiếc đũa được làm từ bạc đặt vào trong tay nàng, ngữ khí đặc biệt ôn hòa, ôn hòa đến mức làm nàng có chút sởn tóc gáy, “Nàng sợ cái gì, hiện tại nàng đang ngồi ở bên cạnh cô, có cô ở đây, nàng còn sợ có người sẽ đến hạ độc nàng sao.”
Thẩm Lăng mỉm cười.
—— Ta là sợ ngươi hạ độc cho ta đấy, ngươi, là ngươi!
Thẩm Lăng, “Thần thϊếp liền ăn.”
Tạ Nguyên Tuần đáp, “Ăn đi.”
Thẩm Lăng ăn một ngụm thịt vào trong miệng, mày hơi hơi nhít lại, hương vị của thịt này, ăn đến trong miệng cũng không có thơm đến như vậy, nó xem như chính là thịt khó ăn nhất mà nàng ăn qua từ khi vào trong cung ở, thịt trong cung nếu không phải là thịt heo thì cũng là thịt dê này đó, làm sao mà lại xuất hiện loại thịt khó ăn đến như thế này cơ chứ? Còn nữa thịt rốt cuộc là thịt gì?
Thẩm Lăng ở dưới ánh nhìn chăm chú của Tạ Nguyên Tuần cố gắng nuốt xuống một miếng thịt ở trong miệng kia, đối diện với ánh mắt hắn nàng liền cười, nàng ăn nhiều quá nên nàng nhai lâu một chút mới nuốt xuống.
Tạ Nguyên Tuần tùy ý nói, “Đây là miếng thịt ngon nhất ở trên người con thần thú kia.”
“Ta tự mình gϊếŧ, còn ở bên người nó nhìn nó trút ra một hơi xuống cuối, khi ngự trù lấy thịt còn nói máu nó vẫn còn nóng hổi, không có lạnh.”
“...” Chờ đã, từ từ! Đây là thịt gì? Nàng vừa rồi hình như nghe thấy được thần, thần thú! Nàng cúi đầu nhìn bàn thịt trước mặt này, xoa xoa ngực, cho nên, cho nên thịt trong miệng nàng đang nhai chính là thịt của con mèo to xác kia sao! Vẻ mặt nàng trở nên vặn vẹo, ngồi tù! Ngồi tù ngồi tù! Nhanh lên, mau cút đi ngồi tù! Ô ô chỉ là hắn là hoàng đế, chỉ có hắn để cho người khác phải ngồi tù, không có ai dám để hắn đi ngồi tù!
—— Ô ô Tạ Nguyên Tuần ngươi cái đồ rác rưởi này! Tên khốn nạn! Mẹ nó ngươi nhanh đi xuống mười tám tầng địa ngục đi!
Thẩm Lăng buồn nôn, muốn đem thịt nhổ ra.
Tạ Nguyên Tuần dùng tay lấp kín miệng nàng, giọnh nói lạnh lạnh nói, “Còn không phải là một chút thịt sao, ít như vậy mà nàng đều ăn không vô rồi, nàng quá kén chọn rồi, mau, đem nó ăn cho xong đi.”