Chương 3

Ánh mắt của đám người Tưởng thị lập tức nhìn qua đây.

Thẩm Lăng: “. . .”

— Móa, mẹ nhà mi!

Vẻ mặt Thẩm Lăng mờ mịt nói: “Vậy sao, à, xin lỗi, đây là lần đầu tiên tỷ được ăn một món ngon như vậy, trước kia tỷ chưa từng ăn bao giờ, từ nhỏ tỷ toàn chỉ được ăn đồ khô thôi, muốn ăn mấy món ngon thì phải đợi đến lúc ăn tết mới được ăn một ít, những tháng ngày giống như bây giờ vậy, đối với tỷ mà nói quả thật cứ như là đang nằm mơ ấy.”

Thẩm Hi: “. . .”

Biểu cảm trên mặt nàng ta sắp nứt toạc đến nơi luôn rồi.

Thẩm Lăng nói nàng ta đến thảm như vậy, người trong nhà chắc chắn sẽ cảm thấy như đang bạc đãi nàng, Thẩm Hi nhìn về phía Tưởng thị và Thẩm Khang Chính, vẻ mặt hai người bọn họ lộ vẻ phức tạp.

Thẩm Hi cắn cắn môi, thân thể của nàng ta hơi nghiêng về phía Thẩm Cẩn Tu, thật cẩn thận hỏi: “Có phải là muội nói sai lời gì rồi đúng không?”

Thẩm Cẩn Tu nhẹ giọng trấn an, “Hi Nhi, không liên quan đến muội đâu.”

Hắn ta nhìn Thẩm Hi lớn lên, Thẩm Hi không có ý xấu, ở trước mặt hắn ta trước giờ đều là có gì nói đó, mà người muội muội Thẩm Lăng mới trở về này, thì hắn ta vẫn chưa rõ.

Còn nữa, những lời vừa rồi kia của Thẩm Lăng rốt cuộc có phải là nàng cố ý nói hay không?

Hắn ta quan sát Thẩm Lăng thật kỹ.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Thẩm Lăng giả vờ như không biết để mặc cho đại ca quan sát nàng.

— Nhìn đi, ngươi cứ dùng sức mà nhìn đi, đã thấy rõ ta đây là một đại mỹ nhân tuyệt thế chưa hả? Đã tự biết xấu hổ chưa?!

Tưởng thị nói: “Lăng Nhi, con dọa Hi Nhi sợ rồi.”

Lời này của Tưởng thị dĩ nhiên là nghiêng về phía Thẩm Hi.

Thẩm Lăng làm ra vẻ khó xử, giọng điệu lo lắng nói: “Sau này con sẽ không như vậy nữa ạ, mẫu thân.”

Tưởng thị rất vừa lòng với dáng vẻ ngoan ngoãn của Thẩm Lăng, tán dương nói: “Đứa nhỏ ngoan.”

Khóe miệng Thẩm Lăng cong lên, gương mặt ửng đỏ, cúi thấp đầu, “Mẫu thân, thì ra con ở trong lòng của mẫu thân tốt như vậy, con vui quá.”

— Dáng vẻ xấu hổ lại không hề tự biết của mình làm rất đúng chỗ rồi chứ nhỉ?

Nhìn cảnh này của Thẩm Lăng và Tưởng thị, trong lòng Thẩm Hi thấy không thoải mái.

Trước kia mẫu thân chỉ có một người con gái là nàng ta, Thẩm Hi dĩ nhiên sẽ không cảm thấy có gì đáng để quý trọng, bây giờ lại tòi ra rằng nàng ta không phải là người của Thẩm gia, nữ nhi của mẫu thân lại là một người khác, trong lòng Thẩm Hi lập tức có dự cảm xấu.

Thẩm Hi cười nói, “Mẫu thân thật là bất công, người chỉ khen tỷ tỷ mà không khen con, không chịu đâu, con cũng muốn được khen, nếu không con sẽ tìm phụ thân với cả ca ca kể tội là nương ức hϊếp con.”



Tưởng thị giơ tay lên, ở giữa không trung nhẹ dí cái trán của Thẩm Hi, “Con đó, đúng là nghịch ngợm, nương thương con còn không hết, sao lại nỡ ức hϊếp con được chứ?”

Thẩm Lăng an tĩnh ngồi ở một bên, không buồn không vui.

Thẩm Khang Chính dùng cơm xong thì qua thư phòng, Tưởng thị xem sổ sách, Thẩm Cẩn Tu ở lại trò chuyện với Thẩm Hi, Thẩm Lăng chỉ thấy Thẩm Hi dịu dàng ngẩng đầu, đôi mắt long lanh mà nhìn Thẩm Cẩn Tu, trong ánh mắt của Thẩm Cẩn Tu cũng toát ra ánh sáng nhu hòa.

Thẩm Lăng nhướng mày, thờ ơ lạnh nhạt với sự ở chung có chút mờ ám của hai người bọn họ, không nói một lời.

Trong tiểu thuyết nàng xen vào giữa Thẩm Hi với nam chính Thẩm Cẩn Tu, kéo tới sự thù ghét của người Thẩm gia và những người khác, mới khiến cho bọn họ không bị vướng vào quá nhiều phản đối đến với nhau, chỉ là bây giờ nàng sẽ không dính dáng đến bọn họ nữa, để xem rồi bọn họ vẫn có thể được viên mãn ở bên nhau nữa hay không?

. . .. . .

Tháng ngày Thẩm Lăng ở Thẩm phủ cứ như vậy bình lặng mà trôi qua, trong đó Thẩm Hi nhiều lần mời nàng ra cửa tham dự yến tiệc đều bị Thẩm Lăng từ chối.

Thẩm Hi là một kẻ thông minh, trong tiểu thuyết Thẩm Hi dẫm lên tên tuổi của nàng mà trở thành Thẩm tiểu thư người người khen ngợi trong kinh thành, Thẩm Lăng không ra khỏi phủ, nàng cũng không tin Thẩm Hi vẫn có thể lại dẫm lên trên người nàng.

Sau đó, Thẩm Lăng lại nghe được lời đồn ở trong phủ nói rằng nàng ngang ngược thô bỉ, khinh thường không thèm để ý đến Thẩm Hi.

Thẩm Lăng: “. . .”

Chưa đợi nàng làm gì, Thẩm Hi đã tới viện của nàng xin lỗi, sau đó chính là chất vấn của Thẩm Cẩn Tu và cả cảnh cáo của Tưởng thị, Thẩm Khang Chính chẳng quan tâm, mỗi ngày một lần, so với chấm công còn đúng giờ hơn.

Thẩm Lăng từ chính viện thỉnh an xong đi ra, nhớ tới Tưởng thị chỉ trích điệu bộ của nàng, nàng nhịn không được mà đỡ trán, không được, nàng cần phải nghĩ cách nào đó, cách xa khỏi nam nữ chính và Thẩm phủ, nàng chỉ muốn giữ cuộc sống khuôn phép thành thật, không muốn dùng máu thịt của nàng để mà nuôi dưỡng cho cốt truyện đâu!