Tạ Nguyên Tuần khó khi lại lộ ra dáng vẻ ngoài ý muốn, nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, không người biết là tới vì lê, cả ngày Thẩm Lăng chỉ biết ở trong lòng mắng hắn vậy mà còn có năng lực có thể làm ra câu thơ tốt đến như vậy sao?
“Ngày thường nàng có hay làm thơ không?”
Thẩm Lăng đánh giá thần sắc hắn, tốt, nàng cũng không nhìn ra tâm tình hắn tốt hay xấu, cũng không hiểu trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, nàng không thể trực tiếp trả lời là không biết, như vậy sẽ trông có vẻ nàng không văn hóa, cho nên nàng lắc lắc đầu hàm súc nói:
“Làm thơ cần phải có thời cơ thích hợp cùng với ý cảnh.” Nếu nàng có thể làm thơ, nhiều lắm chính là nàng sẽ đọc thuộc lòng một số bài như là cái gì nhỉ, khúc hạng hướng sóng trời, lại hoặc là xuân miên bất giác hiểu, nơi chốn nghe đề điểu, cái gì mà ly ly nguyên thượng thảo, một tuổi một khô khốc, cái gì đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương ... Ái chà? Nàng cũng còn thuộc rất nhiều bài thơ đấy!
Tạ Nguyên Tuần không nghe được tiếng lòng gì của nàng, hơn nữa vừa nghe câu trả lời của nàng chính là đang ngụy biện lấy cớ, hắn liền biết câu thơ tốt kia Thẩm Lăng không thể nào làm nên được, hắn cũng không nói cái gì nữa.
Thẩm Lăng lặng lẽ ngắm nhìn gấu trúc, lại nhìn nhìn Tạ Nguyên Tuần không thật sự đưa nàng đi vào chiếc l*иg sắt siêu lớn đang nhốt gấu trúc, dường như hắn đã quên việc bảo nàng đi gϊếŧ gấu trúc, nàng làm bộ hai người bọn họ đem việc gϊếŧ gấu trúc ngầm hiểu từ bỏ, dù sao nàng cũng sẽ không nhắc nhở, có chết cũng không!
Vẻ mặt Thẩm Lăng đạm nhiên trở lại Trường Nhạc Cung, sau khi đóng cửa cung lại nàng mới có thể thở dài một hơi nhẹ nhõm, “Hô!”
Gấu trúc đáng yêu, ta xem như đã giữ lại được mạng ngươi từ trong tay Tạ Nguyên Tuần rồi!
Vừa nhấc đầu, Thẩm Lăng liền nhìn thấy trong cung nàng nơi nơi đều chất đầy lê, nàng cũng không còn gì để nói, “...” Nhiều lê đến như vậy, nàng phải ăn đến năm nào tháng nào mới có thể ăn xong đây?
Thẩm Lăng, “Về sau trong cung nhớ rõ đều phải đặt lê này...” Bỗng nhiên nàng híp híp mắt, nếu nàng nhớ không lầm, Tạ Nguyên Tuần cũng không có nói qua số lê này đều phải một mình nàng ăn, người bình thường khả năng sẽ thở hổn hển thở hổn hển từ mình gặm hết, nhưng Thẩm Lăng nàng là người bình thường sao? Nàng sẽ không làm như vậy, nhiều lê đến vậy một mình nàng gặm mấy cả năm cũng đều gặm không xong! Phân! Cần phải phân phát hết ra ngoài!
Thẩm Lăng gọi Lưu Châu tới và nói, “Ngươi đem chúng nó phân phát cho cung nữ và thái giám trong cung chúng ta một chút, để cho bọn họ khi ăn phải ăn thật sạch sẽ, đừng lãng phí, trừ bỏ hạt ra thì cái gì cũng không được thừa, có biết không?”
Lưu Châu, “Vâng ạ.”
***
Vài ngày sau.
Điều đầu tiên Thẩm Lăng nhìn thấy khi thức dậy vào mỗi buổi sáng là quả lê cát đặt trên đầu giường của nàng, hớp nước đầu tiên nàng uống là nước ép từ lê, bữa ăn đầu tiên nàng được ăn làm thành sợi, hạt, súp,.. với nhiều món khác nhau, vẻ mặt nàng đờ đẫn, thậm chí còn cảm thấy khi đi vệ sinh, thứ mà nàng rút ra không phải là phân, mà là lê!
Vẻ mặt Thẩm Lăng đầy đau khổ, nàng cảm thấy cuộc sống bị lê vây quanh thật khổ sở, nhưng trong mắt những phi tần khác trong hậu cung, Thẩm Lăng lại sống cuộc sống những ngày tháng như thần tiên. Tạ Nguyên Tuần đã tặng một mẻ lê cát độc nhất vô nhị cho Thẩm quý nhân của cung Trường Lạc, vinh quang như thế này, ai trong hậu cung lại đạt được thành tựu như vậy? Không ai cả, một người cũng không, chỉ có Thẩm quý nhân.
Một vài mỹ nhân thỉnh an cho Tĩnh phi, trên đường trò chuyện có nhắc tới Thẩm Lăng.
“Nghe nói rằng Bệ hạ đã nhận được thần thú do quận trưởng địa phương tặng vài ngày trước, Bệ hạ thậm chí còn đưa Thẩm quý nhân đến vườn thú để xem.”
“Vườn thú…”
“Ta nghe đến cái tên này trong lòng cảm thấy hoảng sợ.”
“Ngươi sợ cái gì chứ? Chúng ta cũng không đi vườn thú, người nên sợ phải là Thẩm quý nhân phải đi đó, dù sao thì nơi vườn thú đó cũng có không ít cung phi từng chết bên trong.” Giang tiệp dư, người mặc cung trang màu xanh non nói.
Mỹ nhân khác nói: “Thẩm quý nhân cũng không biết sợ đâu, chả lẽ các người không biết rằng một lần Thẩm quý nhân được Hoàng thượng đưa đến vườn thú, nàng ta đã rất thích nơi đó rồi, sau đấy nàng ta hầu như ngày nào cũng đến đó sao?”
“Chỉ là muốn lấy lòng Bệ hạ nên làm bộ làm tịch thôi!”
“Có thể làm bộ làm tịch trước mặt Bệ hạ ít ra còn tốt hơn chúng ta không có ai ngó ngàng hỏi tới”
“Sẽ có một ngày Bệ hạ không còn quý mến nàng ta, đến lúc đó nàng ta hết sủng ái thì xem xem nàng ta còn có thể kiêu ngạo như vậy không?”
“Ai biết được chuyện gì xảy ra trong tương lai, nhỡ đâu Thẩm quý nhân thông minh, biết tính toán cho bản thân, nếu như nàng ta lợi dụng sự sủng ái của Hoàng thượng đối với mình thì việc trở thành phi không phải là điều không thể, trong hậu cung chỉ có Hoàng thượng sủng ái là thật sự, những thứ khác đều là giả dối.”
“Để nàng ta làm tần phi sao? Đừng hòng! Bệ hạ sẽ không thăng phi cho nàng ta đâu. Nếu nàng trở thành phi tần thứ chín vậy chúng ta nhất định phải cung kính hạ người khi nhìn thấy nàng ta chứ không được bình đẳng nữa. Rõ ràng chúng ta vào cung trước mấy năm, nàng ta đến sau làm sao có thể nhảy lên đầu chúng ta được? Nghĩ về điều đó thôi đã cảm thấy bực mình rồi.”
Giang tiệp dư, “Vậy các người nói làm gì? Nếu như Bệ hạ thật sự muốn phong nàng ta, chúng ta có thể nói gì sao?”
“....”
“.............”