Thật sự là gấu trúc! Nó sẽ di chuyển và kêu như thế này!
Thân thể Thẩm Lăng trở nên run rẩy.
—— vậy mà ta lại có thể có một ngày sẽ nhìn thấy nó gần đến như vậy, ta, ta...
Tạ Nguyên Tuần không nghĩ tới nàng sẽ sợ hãi thần thú đến như vậy, hắn cũng phát hiện thân thể của nàng đang run lên, nếu như là nữ nhân bình thường khi nhìn thấy thần thú hung mãnh đến như vậy, nói không chừng đã sớm sợ hãi đến té xỉu trên mặt đất, phản ứng Thẩm Lăng như vậy thật ra đã rất không tồi, ít nhất không có té ngã.
Hơn nữa nghe tiếng lòng nàng, nàng lắp bắp muốn khóc rồi sao?
Tạ Nguyên Tuần đợi trong chốc lát, chuẩn bị chờ đến khi nàng khóc nhìn xem khi nàng khóc có bộ dáng gì, hắn vẫn chưa từng nhìn thấy nàng khóc, một lần cũng không có, nhưng hắn đợi đã lâu cũng không có chờ được cảnh nàng khóc, sao vậy? Đây là có chuyện gì?
Nàng không khóc, nhưng thân thể của nàng vẫn luôn run rẩy là có ý gì? Tạ Nguyên Tuần đối với cái này cảm thấy thật khó hiểu, chẳng lẽ Thẩm Lăng biết bộ dáng khi nàng khóc lên sẽ rất xấu, không muốn bị hắn nhìn thấy như trò hề, nữ tử vì người mình thích mà trang điểm, cho nên nàng mới có thể chịu đựng không khóc sao?
Tạ Nguyên Tuần cảm thấy hắn đối với chút lòng nhỏ này của Thẩm Lăng này vẫn có thể hiểu được, không khóc thì không khóc, bộ dáng thân thể nàng run rẩy cũng rất không tồi, cũng rất đáng thương.
Tạ Nguyên Tuần, “Bị sự uy mãnh của thần thú doạ cho sợ rồi sao?”
Thẩm Lăng muốn dời đi tầm mắt, chỉ là tròng mắt nàng đã dừng lại ở trên người gấu trúc, nàng dời không được mà! Đối với việc Tạ Nguyên Tuần hỏi chuyện nàng chỉ hàm hồ a a nga nga trả lời một chút, lý trí gì trong đầu cũng không có, đây chỉ là con mèo to xác thôi! Nó thật đáng yêu, thật là đáng yêu quá! Nàng thật sự rất muốn sờ!
Thẩm Lăng chỉ còn thiếu phun ra hai luồng khí nóng từ trong lỗ mũi để biểu hiện sự hưng phấn của nàng!
Bị gấu trúc dọa sợ rồi? Không không không, đời này nàng đều sẽ không bị dọa được, ai lại bị gấu trúc siêu cấp đáng yêu như thế này dọa sợ được chứ!
Nếu không phải Tạ Nguyên Tuần đem hình dung hung mãnh, uy vũ đặt ở trên người gấu trúc, Thẩm Lăng nghĩ nàng nhất định sẽ lộ ra nụ cười si mê khả nghi đối với gấu trúc, một bên chọc nó kêu một bên khen nó dễ thương.
Thẩm Lăng, “Có, có chút bị dọa sợ.”
—— Nó lớn lên đáng yêu như vậy, ta làm sao lại bị dọa sợ, ta hận không thể ôm nó đem về Trường Nhạc Cung nuôi, thật đáng yêu quả thật là quá đáng yêu a a a a a!
Tạ Nguyên Tuần, “...”
Thẩm Lăng còn vỗ mông ngựa một cái nói, “Có điều có long uy của bệ hạ ở đây, cho dù là thần thú uy mãnh cũng sẽ không thể dọa đến thần thϊếp, bệ hạ mới là chân long thiên tử dũng mãnh nhất.”
—— A a a a a a!
—— Tên thần thú này thật đáng yêu, nó càng lớn càng đáng yêu quá là đáng yêu siêu cấp siêu cấp đáng yêu mà!
Tạ Nguyên Tuần, “...”
Tạ Nguyên Tuần ách lên một tiếng, biểu tình trên mặt thay đổi thất thường, nàng giả vờ sợ hãi nhưng thật ra lại giả vờ rất giống, nếu không phải hắn có thể nghe được lời nói trong lòng nàng, nói không chừng quả thật đúng là sẽ bị nàng lừa gạt qua đi.
Hắn đột nhiên hỏi, “Muốn nuôi nó sao?”
Đôi mắt Thẩm Lăng sáng long lanh nói, “Thần thϊếp muốn nuôi! Bệ hạ!”
Tạ Nguyên Tuần ngữ khí gợn sóng mà hỏi, “Không phải nói nàng bị nó dọa sợ rồi sao? Bị dọa mà còn có thể hưng phấn đến như vậy.” Hắn tung ra một đòn trí mạng, “Nàng không phải là đang gạt cô chứ, Thẩm Quý nhân.”
Thẩm Lăng, “...”
—— A a sắp không xong rồi!
Muốn trách thì phải gấu trúc quá đáng yêu rồi, mê mệt nàng đến thần hồn điên đảo không biết trời đất gì nữa, dẫn tới việc nàng trực tiếp bại lộ ý nghĩ chân thật của mình ở trước mặt Tạ Nguyên Tuần rồi sao? Ô ô ô nàng tiếc nó quá, thật luyến tiếc! Nàng cũng không muốn đi trách cứ gấu trúc, nó chỉ là lớn lên đáng yêu mà thôi, mà đáng yêu là không có sai! Sai cũng là do nàng một nữ nhân không có định lực.
Nàng chỉ là phạm vào một sai lầm mà nữ nhân khắp thiên hạ này cũng đều sẽ phạm sai mà thôi!
Chỉ là hiện tại lời nói cũng đã nói ra, nàng cũng không thể thu hồi trở lại, Thẩm Lăng đành phải chuyển động não bộ bắt đầu nghĩ cách xem có thể tìm được một cái lý do có thể thoái thác được hay không.
Ai nha có!
Thẩm Lăng nói, “Bệ hạ có thú viên, thú trong vườn nuôi không ít ác điểu, thần thϊếp thường được bệ hạ triệu đến bên cạnh bệ hạ làm bạn giá, thần thϊếp tự nhiên, tự nhiên cũng muốn nện bước theo bệ hạ, nuôi dưỡng một con mãnh thú, như vậy mới xứng đôi.” Đến nỗi từ xứng đôi trong miệng nàng là chỉ nàng và Tạ Nguyên Tuần, hay vẫn là chỉ nàng cùng với gấu trúc, vậy thì người nhân từ nhìn thấy người nhân từ và người khôn ngoan nhìn thấy người khôn ngoan.
Tạ Nguyên Tuần, “Vậy nếu như cô nói cô không muốn để nàng nuôi dưỡng nó, nàng sẽ cảm thấy mất mát sao?”
Thẩm Lăng, “... Bệ hạ không cho thần thϊếp nuôi dưỡng, khẳng định là không muốn để cho thần thϊếp bị thần thú đả thương, bệ hạ là thương tiếc thần thϊếp, thần thϊếp hiểu.”
—— Mẹ nó ta sẽ vô cùng mất mát! Ngươi vừa lòng rồi đúng không? Đồ chó má này!