Chu ma ma bên người Tĩnh phi nói, “Nương nương, Tả tướng đại nhân nói như thế cũng là vì muốn tốt cho nương nương, nương nương ở trong cung phân vị cao, chỉ là không được sủng ái, vừa lúc Thẩm Quý nhân có sủng, phân vị thấp, nương nương mượn sức nàng đem sức lại đây, một là có thể từ miệng nàng biết được nàng làm sao mà có thể nhận được sủng ái, nương nương có thể học, thứ hai nương nương đi Trường Nhạc Cung, cũng sẽ có thể so với những phi tử khác trong cung có cơ hội được nhìn thấy bệ hạ hơn, nương nương thấy bệ hạ số lần nhiều, nói không chừng sẽ nhận được sự sủng ái của bệ hạ nhiều hơn Thẩm Quý nhân. Nương nương hiện giờ nhịn một chút chịu thiệt ở chỗ Thẩm Quý nhân, chờ đến khi Thẩm Quý nhân còn ân sủng, về sau chẳng lẽ nương nương còn không tìm thấy cơ hội thu thập nàng hay sao?”
Chu ma ma là người của Dương tả tướng, bà ta cũng rất đau lòng cho Tĩnh phi, bất quá vì để Tĩnh phi làm theo lời Dương tả tướng nói, Chu ma ma chỉ có thể tận dụng mọi thứ khuyên nàng ta.
Tĩnh phi, “Ta đây sẽ nghe theo ma ma.” Có Chu ma ma phân tích, Tĩnh phi liền dẫm lên cấp bậc của nàng mà bước xuống dưới, bằng không nàng ta quả thật đúng là không bỏ được sĩ diện đi tìm Thẩm Lăng.
“Nếu muốn đi gặp Thẩm Quý nhân, vừa rồi mấy cái cung nữ kia cũng không cần để lại, ma ma đem các nàng xử lý cả đi, coi như là ta làm lễ gặp mặt cho Thẩm Quý nhân, rốt cuộc hành vi của các nàng cũng coi như là ở sau lưng tự mình nghị luận về Thẩm Quý nhân.”
“Nương nương thông tuệ.”
Khi Tĩnh phi tới Trường Nhạc Cung, Thẩm Lăng đang ở cùng với Lưu Châu giã hoa Phượng Tiên chuẩn bị nhuộm móng tay, có điều Thẩm Lăng không biết làm, đa số thời gian nàng đều ở một bên chống đầu xem Lưu Châu động thủ, Thẩm Lăng vốn dĩ muốn quạt gió cho Lưu Châu, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Lưu Châu, Thẩm Lăng đành phải gạt bỏ cái ý niệm này.
Tĩnh phi bị các loại bố trí của Trường Nhạc Cung doạ cho kinh hãi rồi, Những thứ khác nhau được đặt trong Trường Nhạc Cung này đều vô cùng tinh xảo, so với cung điện của nàng ta còn tốt hơn rất nhiều lần, sắc mặt Tĩnh phi có chút khó coi, nàng ta mới là phi mà! So với Thẩm Lăng một cái phân vị quý nhân mà nói còn cao hơn rất nhiều lần!
Thẩm Lăng nhìn thấy có người tới, vẫn là một nữ nhân mà nàng không quen biết nên hỏi, “Ngươi là?”
Tĩnh phi, “. . .” Vị Thẩm Quý nhân này cũng thật là quá kiêu ngạo!
Lưu Châu đứng dậy hành lễ, thuận tiện cũng nhắc nhở thân phận của người tới với Thẩm Lăng, “Nô tỳ thỉnh an Tĩnh phi nương nương, nương nương cát tường.”
Thẩm Lăng biết người đến là Tĩnh phi, phân vị cao hơn so với nàng, vậy nên nàng cũng làm lễ với Tĩnh phi.
Tĩnh phi nhìn Thẩm Lăng, nếu là nữ nhân khác trong cung, nàng ta còn có thể làm bộ không nghe thấy, nhưng Thẩm Lăng lại không được, rốt cuộc nàng là người được sủng ái, Tĩnh phi đành phải miễn cưỡng mở miệng bảo Thẩm Lăng đứng lên, nàng ta tới là muốn lôi kéo mối quan hệ với Thẩm Lăng, không phải là tới để ra oai phủ đầu với nành.
Tĩnh phi vừa mới chuẩn bị dùng lý do nàng trừng trị mấy cung nữ ở sau lưng nói bậy nói bạ về Thẩm Lăng để mở miệng cùng Thẩm Lăng nói chuyện, thì lại có một cung nhân tiến vào nói:
“Nương nương, bệ hạ tới, hơn nữa sắc mặt bệ hạ nhìn không phải rất tốt.”
Thẩm Lăng nghe xong nghĩ thầm sắc mặt Tạ Nguyên Tuần có ngày nào đó tốt lắm à? Hắn không phải vẫn luôn là âm tình bất định hay sao? Thẩm Lăng thực bình tĩnh, Tĩnh phi tức khắc đã sợ hãi.
Tĩnh phi nói, “Ta đột nhiên nhớ tới trong cung còn có việc cần phải giải quyết, ta đi trước.” Nàng ta mang theo ma ma cung nhân vội vàng rời đi.
Thẩm Lăng, “???” Tĩnh phi tới tìm nàng còn không phải là vì muốn nhìn thấy Tạ Nguyên Tuần sao? Hiện tại Tạ Nguyên Tuần sắp tới rồi, nàng ta còn chạy cái gì chạy? Không muốn nhìn thấy hắn sao? Thật là kỳ quái.
Tĩnh phi tâm hoảng hốt hồi cung, nói với chu ma ma nói, “Ma ma, chúng ta vẫn nên từ từ tới, chuyện nhìn thấy bệ hạ chúng ta không nên nóng nảy, chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn.”
Chu ma ma cũng vô cùng hoảng hốt như nàng ta nên nghe xong cứ thế gật đầu như giã tỏi, “Vâng vâng vâng, không nên nóng nảy.”
Tạ Nguyên Tuần vừa vào điện đã nhíu mày hỏi, “Đã có ai tới?”
Thẩm Lăng: “???” Hắn có mũi chó đấy à? Tĩnh phi đã rời đi một hồi lâu rồi, kể cả là có mùi lạ đi chăng nữa, thì lâu như vậy thì hẳn là cũng đã tan rồi mới phải, sao hắn lại ngửi thấy được chứ?
Ánh mắt Tạ Nguyên Tuần lạnh lẽo, dáng vẻ giống như muốn gϊếŧ chết người nọ, Thẩm Lăng nhớ tới một chương trình phổ cập khoa học về thế giới động vật có liên quan đến sư tử mà nàng từng xem qua, sư tử ra ngoài đi săn, nếu trở về ngửi thấy trong địa bàn có khác mùi của động vật khác, sư tử sẽ đi cắn chết con vật kia, du͙© vọиɠ chiếm hữu của sư tử đối với địa bàn cực kỳ mãnh liệt, nàng cảm thấy Tạ Nguyên Tuần rất giống với sư tử, nếu như cổ hắn mà có thêm cái bờm mà chỉ sư tử mới có, thì hắn sẽ thật sự giống y như đúc sư tử rồi, đột nhiên có chút muốn cười, Thẩm Lăng cắn răng vội nhịn xuống.