Tạ Nguyên Tuần lại nói, “Buông tay ra.”
Thẩm Lăng nghĩ thầm nàng choáng váng rồi mới có thể buông tay ra, nàng không có thói quen khoả thân ở bên ngoài! Chỉ là đối diện với ánh mắt Tạ Nguyên Tuần cười như không cười kia, Thẩm Lăng cảm thấy nàng hôm nay có thể là chạy trời không khỏi nắng.
Có điều không đến thời điểm cuối cùng, Thẩm Lăng tỏ vẻ nàng vẫn sẽ không từ bỏ!
“Bệ hạ, việc này cũng không tốt, ban ngày ban mặt, chúng ta vẫn đang bên ngoài, lại còn có có người. . .” Thật không biết chơi! Nàng cảm thấy xấu hổ đến mức chân đều phải đào một cái hố ở trên mặt đất rồi.
Tạ Nguyên Tuần phất tay để Phùng công công rời đi, thân thể hắn nghiêng về phía trước, cái trán dán vào trán của nàng, tay hắn cầm tay nàng đặt ở trước ngực:
“Không phải nàng nói muốn cho ta ăn sao?”
Thẩm Lăng quả thực sợ đến ngây người, cả người nàng đều sợ tới mức phát bệnh rồi.
“Bệ, bệ hạ không phải ngài ngủ rồi sao, chẳng lẽ ngài, ngài đều nghe được?” Thẩm Lăng khϊếp sợ hỏi.
Tạ Nguyên Tuần nói, “Nghe được.”
Nàng cho rằng hắn không nghe được, kết quả là. . .
A a a a a a thật là xấu hổ mà! Nàng cảm thấy nàng có thể đi chết rồi!
Môi Thẩm Lăng phát run, bộ dáng nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, ánh mắt chột dạ nhìn loạn nơi nơi, nàng như thế nào liền bị mê hoặc tầm mắt mà nói ra loại lời nói này vậy? Nàng hiện tại muốn xong việc như thế nào đây? Trong lúc tự hỏi ngực nàng chợt lạnh, xiêm y đã bị Tạ Nguyên Tuần mở ra hết, Thẩm Lăng cũng không còn lời nào để nói.
Tạ Nguyên Tuần đầu tiên là để yếm bao vây và thưởng thức nó một phen, sau đó lại bỏ yếm ra cứ thế mà đem nàng ấn ở trên giường nhấm nháp, toàn bộ quá trình Thẩm Lăng chỉ còn lại một động tác thất thố ôm đầu hắn này mà thôi.
Quá kí©h thí©ɧ!
Mỗi đêm Tạ Nguyên Tuần đều sẽ triệu Thẩm Lăng đến Thái Cực Điện, nhưng trên thực tế hắn cũng không chân chính chạm qua nàng, thân thể Thẩm Lăng cho đến bây giờ đều vẫn luôn trong sạch, có điều từ sau khi Tạ Nguyên Tuần chạm qua ngực Thẩm Lăng xong, buổi tối bọn họ lại ngủ ở bên nhau, hắn sẽ có nhiều thêm một ít động tác — hắn sẽ chạm vào ngực nàng.
Trước kia hắn chỉ là vô cùng thuần khiết ngủ cùng với nàng mà thôi, hiện tại đã có thêm chút màu sắc, có đôi lúc khi Thẩm Lăng mặc quần áo đều sẽ cảm thấy ngực nàng càng lúc càng lớn, có thể nghĩ tới Tạ Nguyên Tuần đã có tác dụng bao nhiêu lớn, đối với Tạ Nguyên Tuần vì sao lại không chân chính chạm vào nàng đem nàng biến thành nữ nhân của hắn, Thẩm Lăng không hỏi, nàng cũng không hiếu kỳ.
Biết được càng nhiều sẽ chết càng nhanh, đạo lý này Thẩm Lăng vẫn rất hiểu.
. . .. . .
Trong cung, một nơi trong hoa viên của cung điện, mấy cung nữ đi cùng một chỗ nhỏ giọng nói: “Các ngươi có nghe nói qua Thẩm Quý nhân rồi sao? Từ khi nàng tiến cung vẫn luôn được bệ hạ sủng ái, cũng đã qua lâu như vậy, bệ hạ vẫn còn không có ghét bỏ nàng.”
“Hiện tại trong cung còn có ai mà không biết Thẩm Quý nhân, khi ta đi đề thiện, có gặp được người trong cung của Thẩm Quý nhân, người Ngự Thiện Phòng còn rất nịnh bợ bọn họ, bọn họ ăn mặc cũng so với chúng ta tốt hơn, ngày tháng của cung nhân Trường Nhạc Cung cũng thật là tốt.”
“Nếu Tĩnh phi nương nương nàng cũng có thể được sủng ái. . .”
“Hư! Ngươi không muốn sống nữa rồi sao? Dám nói loại lời nói này, chẳng lẽ ngươi quên có một phi tần nghĩ đến đến việc tranh sủng chạy đến trước mặt bệ hạ sẽ có cái kết cục gì rồi sao? Bị bệ hạ hạ chỉ ném tới thú viện, cuối cùng thi cốt đều không có tìm được, ngươi chẳng lẽ cũng muốn nương nương của chúng ta biến thành như vậy sao?”
“Không, không dám.”
Mấy người lại nói thêm một lát liền tan, các nàng vừa đi, Tĩnh phi nương nương liền mang theo người từ phía sau núi giả đi ra, những lời của mấy cung nữ kia nói đều bị nàng ta nghe thấy được.
Tĩnh phi là nữ nhi của Dương tả tướng, ban đầu khi nàng ta tiến cung vốn cũng ôm mộng tưởng phải nhận được sự sủng ái của Tạ Nguyên Tuần giúp gia tộc vẻ vang, sau lại nghe được cùng nhìn thấy cảnh tượng Tạ Nguyên Tuần dùng các loại gϊếŧ người như ma, cái gì mà tranh sủng, cái gì làm vẻ vang toàn bộ suy nghĩ đó nàng đều không còn nữa.
Tĩnh phi lầm bầm lầu bầu nói, “Thẩm Quý nhân. . .” Các cung nữ có thể biết được chuyện này, đương nhiên nàng ta cũng biết, lại biết được nhiều hơn so với các nàng.
Tin tưởng toàn bộ hậu cung không có ai không biết Thẩm Quý nhân mỗi đêm đều được bệ hạ triệu đi thị tẩm.
Tĩnh phi nhíu mày, nàng ta ngẩng đầu một cách thật mạnh nhìn về phía Trường Nhạc Cung, nếu mọi người đều không được sủng, nàng ta sẽ không cảm thấy có cái gì, nhưng cố tình lại xuất hiện một Thẩm Quý nhân không giống với các nàng, trong lòng Tĩnh phi quả thực không hề dễ chịu, dựa vào cái gì Thẩm Lăng lại có thể được bệ hạ sủng ái?
Hơn nữa Dương tả tướng truyền vào cho nàng ta tin tức, bảo nàng ta đi tạo mối quan hệ tốt với Thẩm Lăng, Tĩnh phi đối với Thẩm Lăng lại càng thêm bất mãn.
Thẩm Lăng chỉ là một tiểu thư của phủ thượng thư, mà nàng ta lại là nữ nhi của tả tướng đương triều, vì sao không phải là Thẩm Lăng tới lấy lòng nịnh bợ nàng ta chứ?