Dương tả tướng không dám chọc Tạ Nguyên Tuần, nữ nhi ông ta tiến cung cũng không dám chọc vào, vẫn luôn ở trong cung giống như một con chim cút, vị Thẩm Quý nhân kia có thể được bệ hạ sủng ái, không bằng ông ta cũng đi tìm Thẩm Khang Chính hỏi một chút, sau đó truyền tin tức vào cho nữ nhi ở trong cung, để cho nàng tìm Thẩm Quý nhân kết thành đồng minh thì sao nhỉ?
Càng nghĩ càng cảm thấy đây là một ý kiến hay, Dương tả tướng lệnh cho hạ nhân nâng cỗ kiệu đi về phía Thẩm phủ tìm Thẩm Khang Chính.
Bị Dương tả tướng đuổi tới tận nhà dò hỏi bí quyết nữ nhi tranh sủng.
Thẩm Khang Chính: . . .
Ông ta cái gì cũng không biết mà!
Ông ta cũng thực khϊếp sợ nữ nhi ông ta vừa tìm trở về không lâu kia vậy mà nàng lại được hoàng đế sủng ái! Ông ta cùng với Tưởng thị đều cho rằng Thẩm Lăng cho dù vận khí tốt vượt qua được vòng qua sơ tuyển, cuối cùng cũng sẽ bị đuổi ra khỏi cung, ông ta làm sao mà có thể dự đoán được nàng sẽ trở thành Thẩm Quý nhân, ông ta căn bản là không hiểu nữ nhi này của ông ta có được không!
Có điều lời này Thẩm Khang Chính cũng sẽ không nói ra để trả lời Dương tả tướng, nếu như ông ta nói như vậy sẽ đắc tội với Dương tả tướng, điểm này bản thân Thẩm Khang Chính vẫn tự mình hiểu lấy.
Vì thế Thẩm Khang Chính liền nói một ít việc của Thẩm Hi, dù sao Thẩm Hi cùng với Thẩm Lăng đều là nữ nhi của ông ta, các nàng cũng không có gì khác biệt.
Chờ đến khi tiễn được Dương tả tướng rời đi, Thẩm Khang Chính đã nói đến khô cả miệng.
Ông ta trở về hậu viện tìm Tưởng thị, “Phu nhân, nữ nhi chúng ta thật có tiền đồ!”
Tưởng thị cười nói, “Lão gia, ông là nói. . .” Hi Nhi?
Hi Nhi gần đây học thêu thùa cũng không tồi, có tiền đồ, phải biết rằng khi còn nhỏ bọn họ để cho Hi Nhi học thêu thùa, nàng ta luôn kêu đau không muốn, hiện tại cuối cùng lớn lên cũng hiểu chuyện nguyện ý học.
Thẩm Khang Chính mơ màng nói, “Không sai, chính là Lăng Nhi! Nàng ở trong cung được bệ hạ phong làm Quý Nhân, nhận được sự sủng ái của bệ hạ, Dương tả tướng còn đến trong phủ tìm ta dò hỏi chuyện có quan hệ với Lăng Nhi, lúc trước khi Lăng Nhi trở về, ta đã biết con bé không phải vật trong ao, quả nhiên ta không có nhìn lầm mà. . .”
Tưởng thị nhéo khăn, biểu tình cứng đờ khi nghe Thẩm Khang Chính kích động nói.
Tưởng thị làm sao cũng đều không hề nghĩ đến, Thẩm Lăng bị bà ta ghét bỏ lại có ngày trở thành Quý Nhân trong cung, còn lại nhận được sủng ái! Nếu không phải bà ta vẫn còn có lý trí, chỉ sợ thiếu chút nữa bà ta liền nói ra câu bị tru di cửu tộc rằng có phải hoàng đế không có đầu óc hay không rồi.
“Quý nhân tiến cung không có được nhiều sự giúp đỡ từ chúng ta, bây giờ nhận được tin tức của con bé rồi chúng ta mới giúp cũng không muộn.” Thẩm Khang Chính tính toán mà nói, “Bà là mệnh phụ, chờ mấy ngày nữa, bà hãy tiến cung gặp Lăng Nhi, nhớ phải mang theo chút ngân lượng vào, con bé đã là quý nhân trong cung, chúng ta không thể lại dùng ánh mắt như quá khứ nhìn con bé, từ sự sủng ái của bệ hạ với con bé thì thấy, con bé sẽ không chỉ dừng lại chỉ ở quý nhân thôi đâu, nếu như con bé lại tiến thêm một bước thì sẽ là cửu tần đấy, bà cũng phải quan tâm đến Lăng Nhi nhiều hơn nữa.”
“Đúng vậy, con bé có thể làm quý nhân là tốt nhất, lão gia ông là thượng thư, dù sao con bé cũng là nữ nhi của ông, dĩ nhiên sẽ không kém. Trong phủ có được một quý nhân giống như con bé, xem ra việc hôn sự của Hi Nhi sau này sẽ có nhiều người được chọn hơn, Hi Nhi là muội muội của con bé, nếu như gả đi mà lại kém thì bên ngoài sẽ đối xử với con bé như thế nào?”
Tưởng thị không thích Thẩm Lăng, từ lời của Thẩm Khang Chính là đủ biết ông ta đã hạ quyết tâm muốn cho bà ta tới nâng cao tình cảm cùng với Thẩm Lăng, nếu mà không thể thay đổi, thì bà ta sẽ phải ngẫm lại xem có thể từ giữa mà chiếm được cho Thẩm Hi chỗ tốt gì, Thẩm Lăng vào cung, kể cả hiện tại nàng là quý nhân thì đã sao, nói không chừng ngày nào đó nàng sẽ bị thất sủng, Tưởng thị chỉ cần thừa dịp lúc Thẩm Lăng chưa bị thất sủng bảo nàng giúp cho Hi Nhi một mối hôn sự tốt là được, chưa biết chừng cuối cùng Thẩm Lăng còn không được hạnh phúc bằng Hi Nhi đâu.
Lúc này kể cả Tưởng thị có muốn gả Thẩm Hi vào hầu môn làm Vương phi cũng không phải là không thể, cuối cùng Thẩm Lăng cũng đã làm được một chuyện khiến cho bà ta vừa lòng.
Tưởng thị đối với lời dặn dò của Thẩm Khang Chính thì đáp lại rất chắc nịch, nhìn thì như là vẻ mặt ôn hoà tràn ngập tình thương của mẹ, có điều chờ Thẩm Khang Chính vừa đi, bà ta liền thay đổi một khuôn mặt khác.
“Lão gia thật là hồ đồ, hoa đẹp rồi cũng sẽ tàn, càng đừng nói đến bệ hạ thô bạo không ai không biết, với cái dáng vẻ quê mùa đó của nó, chẳng qua là lần đầu bệ hạ nhìn thấy cho nên mới thấy hiếm lạ mà thôi, nhưng mà nhanh thôi bệ hạ sẽ ghét bỏ nó cho mà xem, còn tưởng bây giờ làm một vị quý nhân là sau này có thể được phong tần thật đấy à? Nghĩ chuyện tốt cái gì vậy chứ.”