—— Dù sao ta là ta không dám rồi, nếu như ở mép giường của ta có một món đồ như vậy, ta còn không phải bị hù chết rồi sao.
Tạ Nguyên Tuần, “Chủ ý này của ngươi quả thật là rất tuyệt, tốt lắm, vậy đêm nay sẽ đem nàng để ở trong tẩm điện của cô.”
Thẩm Lăng vui sướиɠ nói, “Bệ hạ anh minh!”
Buổi tối, Thái Cực Điện.
Vẻ mặt Thẩm Lăng cứng đờ kêu lên, “. . . Bệ hạ?”
Tạ Nguyên Tuần đang mặc áo ngủ, nửa ngã dựa vào trên giường nhìn mép giường đang đặt da mỹ nhân, nhìn thấy Thẩm Lăng tới, hắn hướng về phía nàng vẫy vẫy tay.
“Lại đây.”
“Vâng.” Thẩm Lăng với gương mặt đờ đẫn đi qua đi.
Nằm ở trên giường, nàng nắm chặt một góc chăn, oán niệm bắn thẳng về phía Tạ Nguyên Tuần.
—— Cái đồ khốn nạn nhà ngươi này, thế mà còn muốn ta đi ngủ cùng với ngươi, buổi chiều ta nảy ra cái chủ ý kia là muốn dọa ngươi, không phải muốn để cho ta sợ đâu!
Mép giường để một món đồ như vậy làm sao mà nàng có thể ngủ được cơ chứ?
Thẩm Lăng thở cũng không dám thở mạnh cái nào, không dám xoay người không dám lộn xộn, lại càng không dám nhìn loạn, dư quang liếc đến Tạ Nguyên Tuần bên người, nàng suy nghĩ ác độc:
—— Nếu đêm nay ta nếu mà ngủ không được, ta sẽ dùng gối đầu ngộp chết ngươi.
Tạ Nguyên Tuần hỏi, “Làm sao mà lại không ngủ?”
Thẩm Lăng nhu mì nói, “Thần thϊếp chờ bệ hạ ngủ trước.”
—— Hỏi cái gì mà hỏi, ta đương nhiên là ngủ không được rồi, ngươi cái đồ ngu ngốc này!
Tạ Nguyên Tuần nảy ra chủ ý, “Vậy để da mỹ nhân đi lên đưa ngươi vào giấc ngủ có được không?”
Thẩm Lăng, “. . . Bệ hạ, bệ hạ thật đáng ghét, thần thϊếp không nghĩ để cho người khác chen chân vào giữa chúng ta, thϊếp sẽ đi ngủ.” Da mỹ nhân gì đó, ở mép giường là được rồi, không cần đi lên trên giường đâu, nàng chịu không nổi loại phúc phận này.
Thẩm Lăng nhắm mắt lại đã ngủ, không có khó ngủ giống như trong tưởng tượng, chờ đến khi nàng tỉnh lại thì đã là rạng sáng rồi.
Thẩm Lăng tỉnh dậy không nhúc nhích trên giường, trong đầu không nghĩ ngợi gì, đây là thói quen của nàng, nhưng hôm nay thì khác, nàng cảm thấy da đầu mình đau nhói, vẻ mặt Thẩm Lăng vô biểu cảm nhìn về phía người bên cạnh mình, sau đó nàng đã thấy được Tạ Nguyên Tuần.
Tạ Nguyên Tuần nằm ở bên người nàng, trong tay còn nắm một sợi tóc của nàng, thấy nàng tỉnh lại, động tác hắn vô cùng quen thuộc nắm tóc nàng rồi lại kéo, “Ngươi tỉnh.”
Thẩm Lăng, “. . .” Động tác của hắn vì sao lại quen thuộc đến như vậy chứ! Rốt cuộc hắn đã bứt bao nhiêu lần rồi!
Vẻ mặt nàng trở nên thống khổ, vì sao mà tên khốn nạn này không đi thượng triều thế? Có biết rằng lúc vừa thức dậy đã nhìn thấy hắn sẽ tổn thương đôi mắt nàng biết bao nhiêu hay không? Còn có, tên gia hỏa này chẳng lẽ là từ sau khi hắn tỉnh lại vẫn luôn bứt tóc của nàng có đúng không, hiện tại nàng đã cảm thấy da đầu mình thiếu mất một mảng rồi.
Tạ Nguyên Tuần, “Ngươi ngủ đã lâu, gọi ngươi ngươi đều không tỉnh lại.”
Thẩm Lăng bất an hỏi, “Bệ hạ gọi thần thϊếp như thế nào thế?” Không phải là như nàng nghĩ có đúng không.
Tạ Nguyên Tuần lại nắm tóc cô và kéo rồi nói, “Chính là như vậy.”
“. . .” Nàng không thể nói nên lời, kéo tóc để đánh thức người khác, nào có ai như hắn không?
—— Thứ ngu ngốc chết tiệt này!
Có thể là ngại việc này còn chưa đủ kí©h thí©ɧ, Tạ Nguyên Tuần buông tóc nàng ra, dùng ngón tay chỉ vào cuối giường của Thẩm Lăng, “Ngươi xem nàng cũng nghĩ muốn đến gọi ngươi, vẫn luôn sờ vào chân của ngươi đấy.”
Thẩm Lăng xác thật cảm thấy chân nàng lạnh băng.
Nàng nhìn xuống vừa thấy, hai tay da mỹ nhân quả thật đang đặt ở trên chân nàng, gió thổi qua, da tay cứ như thế mà bắt đầu đong đưa, dường như là đang vuốt ve chân nàng.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Lăng chính là nghi hoặc, thứ này không phải được đặt ở mép giường sao? Sau đó là làm sao mà da mỹ nhân lại có thể lên tới trên giường được, tiếp theo là con mẹ nó cái đồ vật khủng bố này nó còn đang sờ chân nàng!
“A a a a a a a!”
Thẩm Lăng thét lên một cách chói tai từ trên giường nhảy lên, thân thể giống con mèo mà lướt qua Tạ Nguyên Tuần nhảy lên trên mặt đất, giày cũng không có mang, chân trần trụi chạy như bay ra khỏi Thái Cực Điện.
Tạ Nguyên Tuần, “Ha ha ha ha.”
Hắn nhìn dáng vẻ Thẩm Lăng thét chói tai chạy trốn, tức khắc đã cười đến mức nằm liệt, Phùng công công tiến vào xin chỉ thị có cần đem Thẩm Lăng mời về hay không, Tạ Nguyên Tuần cười đến thở hổn hển, hắn vẫy vẫy tay, “Ha ha không cần, nàng sẽ tự mình trở về, ha ha ha ha.”
Phùng công công trở lại ngoài điện, vừa rồi Phùng công công nhìn thấy Thẩm Quý nhân chân trần chạy ra khỏi Thái Cực Điện, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, mặt ông ấy trầm xuống chuẩn bị phải đi bắt lấy nàng, sau đó ông ấy lại nghe thấy tiếng cười của Tạ Nguyên Tuần truyền đến, lại nhớ đến buổi sáng Tạ Nguyên Tuần đột nhiên bảo ông ấy đem da mỹ nhân để tới bên chân Thẩm Quý nhân, ông ấy nghĩ Thẩm Quý nhân bởi vì như vậy nên mới chạy trốn, Phùng công công không khỏi mỉm cười, Thẩm Quý nhân đại khái là đã bị dọa sợ rồi, chỉ là lá gan quá nhỏ.
Tuy rằng ông ấy không rõ ràng lắm vì sao mà bệ hạ bọn họ sẽ có thể vừa lòng Thẩm Quý nhân như vậy, nhưng chỉ cần bệ hạ vui vẻ, như vậy hết thảy đều tốt.