Chương 21: Tú nữ Thải Thải
Thái hậu đột nhiên cười nói: “Hoàng thượng, còn một người, nhưng lại so với người làm bánh bao dụng tâm hơn.”
Thái hậu vỗ vỗ tay, Trịnh công công bưngmột chén canh nhỏ đi lên, Sở Cuồng bưng lên, nhìn vào bên trong là bacái bánh trôi trắng nhỏ nhắn.
“Bánh trôi?”
“Đúng vậy Hoàng thượng, bởi vì bánh trôiđể lâu sẽ bở, cho nên cái chén này là ta cho bọn hắn đi tìm vị tú nữ kia nấu lại cho Hoàng thượng nếm thử.”
Sở Cuồng cắn một ngụm, có màu đỏ nhạtchảy trong nhân bánh ra , kỳ thật cũng bình thường không có gì lạ, nhưng Thái hậu cố tình nói, hắn không ngại nghe một chút cao kiến của Tháihậu.
“Hoàng thượng, thật ra lúc đầu ai giacũng không lưu ý tới bánh trôi này, nhưng sau khi ai gia nhấm nháp hếtmón ăn cả phòng, thực sự khát nước khó nhịn, thầm nghĩ có chút canh thìtốt, nhưng nghĩ đến các nàng nóng lòng biểu hiện bản thân, không ngườinào sẽ chọn làm canh, vừa tiếc nuối ai ngờ lại thấy được một chén canhsuông bánh trôi nhỏ trắng trắng, cho nên ai gia tâm tình rất tốt, cắnmột ngụm, tâm tình liền thấy tốt, gạo nếp vừa nhuyễn vừa mềm dẻo khôngnói, Hoàng thượng, người có thể phát hiện đây là nhân sơn tra (*)!” Thái hậu cười nói: “Ai gia chính là lo lắng ăn nhiều dầu mỡ sẽ không tốt cho tiêu hóa, không dễ chịu, không nghĩ tới thậm chí có người cũng lo lắngai gia không tiêu hóa được chuẩn bị khai vị sơn tra!”
Sở Cuồng lập tức tỉnh ngộ, xác thực lãonhân gia sau khi ăn cả bàn đầy dầu mỡ nhất định sẽ không dễ chịu. “Chonên nói, đa số người chỉ muốn trúng tuyển, làm ra mói ăn cực phẩm xuấtsắc nhất, lại không người nghĩ ai gia ăn thoải mái hay là không thoảimái, nhưng chén canh này ngược lại là cực phẩm, căn bản chính là mộtlòng nghĩ đến ai gia ăn được thoải mái. Cho nên nói bánh trôi này so với những cái khác mới là dụng tâm nhất.”
Sở Cuồng cười nhạt một tiếng, lại cúi đầu nhìn bánh trôi, lại nhớ tới đêm hôm đó cũng chính là bởi vì ăn bánhtrôi mới nghĩ ra đề thi này, chẳng lẽ đều là số trời sao? Hắn lại gọingười đi hỏi xem bánh trôi của tú nữ nào làm, chờ một lát thái giám nói: “Tú nữ Chu Thải Thải.”
“Chu Thải Thải? Là tiểu thư nhà nào?”Thái hậu hỏi.
“Hoàng thượng, tú nữ này là thiên kim của Chu thượng thư.”
Sở Cuồng lơ đãng gật đầu một cái, Thái hậu cười rộ lên: “Không nghĩ tới Chu đại nhân dạy bảo nữ nhi thật tốt.”
Nhấm nháp xong, Sở Cuồng đem Chu Thải Thải xếp hạng nhất, Lý Châu Nhi xếp thứ hai. Những người khác là ai hắn cũng không nhớ rõ.
“Hoàng thượng, những thư pháp này toàn bộ đã trải tại đại điện, thỉnh Hoàng thượng dời bước qua.”
Sở Cuồng cùng Thái hậu dời bước. Mùi mựcthơm phức xông vào mũi, Sở Cuồng đi vào, lần lượt xem qua, quả nhiênphần lớn cổ tay các nàng đều vô lực vẫn là viết được nhưng lại không cóthần thái ý nhị, huống hồ hắn cho loại giấy bán Tuyên thành chỉ căn bảnghi được chữ thảo, nhìn thấy phần lớn ghi chữ thảo, bất giác bướng bỉnhcười một tiếng. Đột nhiên, ánh mắt rơi trên một bức chữ trong góc tối,một bức có bút pháp rất tốt, một bức có nét ‘kim nhỏ’ hắn không khỏi kinh hỉ, nét chữ này không phải mấy chục năm luyện tập thì khôngviết ra được, lão luyện phiêu dật, đem phong vận nét kim nhỏ thể hiệntoàn bộ, trong lòng hắn lại giật mình, đem một câu ‘Thiên hạ đại sự, tất tố vu tế’ nhẹ nhàng thì thầm trong miệng, đây là lời nói sâu sắc dày dạn kinh nghiệm, tú nữ này quả nhiên phi phàm, nhìn thấu hắn tại đề thi che giấu ý định, dám chỉ hắn nguyên tắc làm người. Một câu nói này chính bản thân SởCuồng cho mình lên ngôi đã lâu, làm đế vương chuẩn mực.
“Đem bức chữ này lấy ra cho trẫm xem.”
Thái giám dâng cho hắn nhìn kỹ, hắn liếc nhìn góc nhỏ tìm chữ kí, ghi một chử Thải.
“Ai viết vậy?”
Công công kiểm tra xong lại nói: “Hoàng thượng, là tú nữ Chu Thải Thải…”