Chương 2: Không nam nhân nào thèm
Chu Thải Thải nhìn thấy con thỏ bột nhỏtrắng nõn đáng yêu, thừa dịp còn nóng liền hai ngụm cho vào bụng mình.Gần đây nàng thật không hài lòng về cha mình, không cho nàng ăn no cònkhông nói, lại còn không để nàng vào thư phòng, cha chỉ sợ nàng ở trongthư phòng hết nằm đến ngồi, nhưng mà sách của nàng……
Ngay khi nàng định đem chiếc bánh bao thứ hai cho vào miệng cắn một miếng…… Lại bị bà nhũ mẫu hấp tấp bắt gặp phải.
“Tiểu thư, cô, đấy, kế hoạch giảm béo lại bị ngâm nước nóng rồi, tiểu thư! Ai……” Bà than thở đi qua, cầm lấychiếc bánh bao trên tay Thải Thải: “Tiểu Thư, nếu lão gia biết sẽ mắngcô mất thôi.”
Vừa nghe đến cha, Chu Thải Thải lập tứcbĩu môi, hai cánh tay tròn vo trắng như ngó sen ôm lấy cổ nhũ mẫu, nàngdùng giọng nói ngọt ngào lại đáng thương của mình để làm nũng.
“Nhũ mẫu, xin đừng nói cho cha biết, nhỡđể cha biết được, ngày mai không chừng sẽ nghĩ ra chiêu gì ác liệt hơnđể đối phó với Thải Thải này đây?” Một chiêu dùng cả trăm lần, lần nàocũng qua được cửa này, không hề mạo hiểm, nhũ mẫu nghe xong, khoé mắt hạ xuống, ôm lấy đầu thầm nghĩ, tiểu thư mới mấy tuổi thôi nha, tục ngữnói, nữ lớn mười tám biến, đối với một đứa nhỏ như vậy mà nói cũng thậthơi quá đáng, bọn họ làm sao nỡ xuống tay được.
Nhũ mẫu nhìn món điểm tâm nóng hầm hậptrên bàn, lại nhìn miếng bánh lúc nãy sắp vào miệng Thải Thải bị mìnhlàm rơi, thật không đành lòng, bèn cầm lấy một cái nhét vào tay nàng:“Tiểu thư, đây là một cái cuối cùng, thật là cuối cùng nhé?”
Đôi mắt to nháy hai cái. “Nhũ mẫu, người đối với Thải Thải thật tốt!”
Bị nàng ôm một cái, nhũ mẫu cao hứng bật cười ha hả.
May mà không phải bị lải nhải.
“Béo như vậy, sau này chỉ sợ không có nam nhân muốn cô!”
“Con cũng không cần nam nhân!” Nàng chỉ có sách là đủ rồi.
“Không cần nam nhân làm phu quân, ai sẽ nuôi cô chứ?”
“Cha con!”
“Chẳng lẽ cha cô phải nuôi cô cả đời, lão gia sẽ không làm việc đó đâu!”
“Vì sao?” Nàng kháng nghị.
“Bởi vì con gái gả không được thì người làm cha sẽ cảm thấy thật mất mặt!”
“Ô. . . . . .” Cắn ngón tay, Chu ThảiThải cúi đầu nhìn chân mình, vắt hết óc để giải quyết vấn đề làm thế nào để không cần nam nhân nuôi mình, “Con mở thư cục, viết văn chương, làmmột nữ sư phó dạy chữ vậy.” Nàng cảm thấy mình có thể là một nữ sư phókhông tồi. Việc nuôi sống bản thân không thành vấn đề rồi! “Cha conkhông quan tâm con cũng được, con cũng không cần cha đâu!”
“Bảo bối à, nữ nhân không thể không lấy chồng, lại càng không thể ăn bám muội phu (em rể), nữ nhân nhất định phải gả cho một nam nhân tốt, giúp chồng dạy con, còn nam nhân phải nuôi nữ nhân, vì vậy chuyện quan trọng nhất cả đời cô, đó chính là lấy chồng!”
“Nói tóm lại bảo bối có muốn giảm béo không?”
“Không muốn!”
“Bảo bối nhỏ à!” Nhũ mẫu vẫn không chịu từ bỏ hy vọng.
“Không muốn là không muốn!” Bánh bao nhỏChu Thải Thải đối với nhũ mẫu làm một cái mặt quỷ, chốt hạ một câu: “Con nha, sẽ không lấy chồng, không muốn giảm béo, không muốn không muốn,không có nam nhân, con cũng có thể tự nuôi sống chính mình!” Nói xong,nàng chạy biến, cố sức đi vào thư phòng bằng cửa sau, ngay cả ghế cũngkhông thèm ngồi, nàng an vị trên mặt đất, vừa ăn điểm tâm lại vừa xemchuyện xưa, còn có cả sách tranh nữa. . . . . .
Chỉ với một câu, không có nam nhân nuôi,ta có thể tự nuôi chính mình kia, Thải Thải nàng từ một khắc kia liềnbắt đầu lên kế hoạch cho tương lai, làm thế nào để nuôi sống bản thânmình, ảo tưởng nhất định phải làm sư phó, sẽ hăng hái đọc thêm sách, ảotưởng có thể đến tửu lâu đánh đàn làm xiếc, giống như rất nhiều tài nữtrong sách đều dựa vào làm xiếc để nuôi sống chính mình. . . . . . Nàngcòn có thể làm đầu bếp nữ, ai da, đúng là còn nhiều thứ cần phải họclắm, phương pháp để nữ nhân có thể tự nuôi mình đúng là ngày càng nhiềunha.
Chu Thải Thải làm không biết mệt là gì,từ lúc mười tuổi năm đó đã bắt đầu lên kế hoạch vì tương lai có thể tựnuôi bản thân, cũng vì tương lai nhỡ đâu bị cha đuổi ra khỏi nhà. . . . . .