Chương 8: Để Người Nhìn Vật Nhớ Nguyên Công Công

“Tiểu Nguyên Tử đã đi điều tra phủ Nội Vụ rồi, Hoàng hậu, ngươi đi pha trà cho Trẫm.”

Phụng Trường Dạ liếc nhìn Chúc Vô Hoan, sau đó cúi đầu tiếp tục phê duyệt tấu chương.

Chúc Vô Hoan vẻ mặt ngạc nhiên. Nàng vừa đi về phía long án bưng chén trà, vừa càm ràm với hệ thống.

[Aiyo, hắn muốn gϊếŧ chết cả nhà ta, ấy vậy mà vẫn yên tâm để ta pha trà cho hắn! Hắn không sợ lát nữa khi vào trong pha trà ta hạ chút độc sống chết cùng hắn luôn? Hớ hênh vậy chả trách ba năm sau chết bất đắc kì tử, hắn không chết bất đắc kì tử thì ai chết vào đây nữa?]

Hệ thống cũng hiếm khi đứng cùng một chiến tuyến với nàng.

[Kí chủ nói rất đúng, đầu óc của vị bạo quân này đúng là khác người. Ta cũng không hiểu hắn rõ ràng đã nói giam lỏng ngươi, vậy tại sao lại còn gọi ngươi tới Thái Cực Điện, gọi ngươi tới có ý nghĩa gì chứ?]

“…”

Phụng Trường Dạ cúi đầu lắng nghe một người và một hệ thống bàn luận về mình. Hắn đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều. Mức độ thảo luận này quá bình thường, hắn đã có thể bình tâm tĩnh khí.

Hắn nghĩ thầm, hắn đặc biệt gọi Chúc Vô Hoan tới đây là có ý nghĩa gì?

Ha, ngoài xem công dụng của Đại Lực Hoàn ra, đương nhiên là tìm cơ hội xá miễn tội chết cho cả nhà Chúc gia…

HIện giờ công hiệu của Đại Lực Hoàn hắn đã nhìn thấy, tới lúc tìm lí do để xá miễn cho Chúc gia rồi.

Chúc Vô Hoan không cam tâm tình nguyện đi tới bên Phụng Trường Dạ, bưng chén trà và khay trà bên tay hắn lên xoay người tới hậu điện pha trà.

[Phì, lúc trước thì bắt ta quỳ ngươi, bây giờ lại bắt ta đi pha trà cho ngươi như nô tì, bạo quân nhà ngươi cũng xứng đáng hưởng thụ bổn tiểu thư phục vụ?]

Nàng vừa bước hai bước, mắt đảo một vòng, trong lòng nảy sinh một ý tưởng. Nàng khẽ dùng lực bóp nhẹ chén trà.

“Tách” một tiếng vang lên!

Chén trà lại vỡ vụn!

Nàng cố tình tỏ vẻ kinh ngạc, cầm mảnh vỡ vô tội quay người nhìn Phụng Trường Dạ, vừa ăn cướp vừa la làng.

“Hoàng thượng, Người thật sự cần để Nguyên công công đi điều tra phủ Nội Vụ! Bọn họ đúng là to gan lớn mật! Người xem, chất lượt loạt chén trà này đều có vấn đề! Chén trà người dùng cũng vỡ rồi!”

Nàng ta tỏ vẻ sợ sệt, vỗ ngực nói.

“Cũng may chén trà này lại vỡ trong tay thần thϊếp, chỉ cần muộn một chút nữa, đợi thần thϊếp rót xong một chén trà nóng bưng tới, Hoàng thượng cầm trên tay nó mới vỡ, vậy thì đôi bàn tay quý báu giá trị liên thành của Người có thể sẽ bị bỏng tàn phế!”

“…”

Khửa khửa!

Phụng Trường Dạ nắm chặt bút lông, từ từ ngẩng đầu nhìn Chúc Vô Hoan.



Bắt gặp ánh mắt vô tội của nàng, nhìn kĩ năng biểu diễn điêu luyện của nàng, hắn muốn vứt bút trong tay xuống vỗ tay cổ vũ!

Thật lợi hại!

Lại phá vỡ một chén trà nữa của hắn!

Nếu như hắn không nghe được suy nghĩ của cô ta, tận tai nghe được cô ta nói rằng hắn không xứng đáng hưởng thụ sự phục vụ của cô ta, há chẳng phải sẽ bị cô ta lừa gạt, tưởng rằng chén trà kia cũng có vấn đề.

Vừa nghĩ tới đây, ánh mắt hắn lại đột nhiên trở nên vi diệu.

Không.

Cho dù nghe được suy nghĩ của cô ta, hắn cũng phải giả vờ bị cô ta lừa gạt đấy thôi? Lẽ nào hắn lại có thể đứng dậy chỉ vào mặt cô ta mà nói rằng chất lượng cái chén này không vấn đề gì cả, là cô ta bóp vỡ sao?

Hắn không thể để lộ rằng mình có thể đọc được suy nghĩ của cô ta, chỉ có thể diễn kịch cùng nữ nhân đáng chết này như một tên ngốc, bị nữ nhân chết tiệt này lừa gạt!

Hắn kìm nén sự tức giận trong lòng, lập tức chuẩn bị tâm trạng. Ngón tay dùng lực, tách một tiếng, bút lông bị hắn bẻ làm hai đoạn!

“Phủ Nội Vụ đúng là đã ăn gan hùm mật gấu rồi! Đợi Trẫm tóm được kẻ đầu sỏ, Trẫm nhất định sẽ ngũ mã phanh thây, băm vằm xương cốt y!”

Sống lưng Chúc Vô Hoan lạnh toát. Kì lạ quá, cẩu bạo quân rõ ràng đang nổi giận với phủ Nội Vụ, tại sao nàng lại cảm thấy lành lạnh chứ?

“Hoàng hậu.”

“Có thần thϊếp!”

Chúc Vô Hoan định thần nhìn Phụng Trường Dạ.

Phụng Trường Dạ lạnh nhạt nói, “Đi rót cho Trẫm một chén trà lạnh, đám khốn nạn to gan lớn mật của phủ Nội Vụ thực sự làm Trẫm tức chết, Trẫm phải uống trà lạnh để hạ hỏa.”

Chúc Vô Hoan luôn có cảm giác “đám khốn nạn” mà cẩu bạo quân chửi rủa là chửi nàng, bởi nàng chính là trùm sò làm vỡ chén…

Nàng cúi người hành lễ, sau đó đi tới hậu điện pha trà.

Aizz, xem ra hôm nay nhất định phải pha trà rồi, có tránh cũng không tránh được.

Nàng đi theo cung nữ tới hậu điện.

Hậu điện có bày mấy giá nhiều ngăn, trên mỗi giá lại bày biện ngăn nắp rất nhiều hũ sứ nhỏ xinh đẹp, bên trong đều là lá trá bảo quản kĩ càng. Nàng đưa mắt nhìn thì thấy dãy trước mặt là mông đỉnh thạch hoa, tây sơn bạch lộ, tiên nhai thạch hoa, thần tuyền tiểu đoàn… Tất cả đều là những loại trà mà nàng chưa từng nghe qua.

Nàng không hiểu về trà, cũng không thích uống trà, nhìn qua một lượt rồi thu lại ánh mắt.

Nàng lại nhìn về phía bên trái. Ở chỗ kề cửa sổ, một chiếc lò đất đỏ nhỏ, trên lò đang đun nước sôi, hơi nước bốc lên nghi ngút, luôn sẵn sàng chuẩn bị để pha trà cho cẩu hoàng đế.

Trên chiếc bàn dài bên cạnh có bày một chén trà gốm xanh nhỏ và một chiếc ấm trà nhỏ tinh xảo. Chúc Vô Hoan hỏi tiểu thái giám đun nước, “Có trà lạnh đã pha sẵn rồi không?”

Tiểu thái giám vội vàng gập đầu hành lễ, sau đó bưng một ấm trà lạnh tới.



“Hoàng hậu nương nương, đây là trà lạnh đã pha sẵn.”

“Ừ.”

Chúc Vô Hoan gật đầu, sau đó chỉ vào một chén trà nhỏ, “Rót một chén đi.”

Tiểu thái giám trố mắt.

Hắn nhìn ấm trà bưng trên tay rồi lại ngẩng đầu nhìn Chúc Vô Hoan.

Hoàng hậu nương nương, không phải là Người đích thân rót trà cho Hoàng thượng sao?

Người đứng ở đây chả làm gì cả, để mặc nô tài đun nước nhỏ mọn rót trà cho Hoàng thượng?

Tiểu nhân không xứng đáng!

Hắn nhìn Chúc Vô Hoan, Chúc Vô Hoan cũng nhìn hắn, trong lòng nghĩ thầm, ngươi không xứng đáng rót trà cho cẩu bạo quân, cẩu bạo quân cũng không xứng đáng uống trà ta rót.

“Rót!”

“…”

Tiểu thái giám lặng lẽ nhìn Chúc Vô Hoan mấy lượt, không thể khiến vị nương nương này thay đổi ý kiến, đành phải quay người đi rửa đôi tay vốn dĩ rất sạch sẽ của mình sau đó rót trà.

Vừa rót vừa nghĩ… Aizz, Hoàng hậu nương nương đáng thương bị Hoàng thượng làm trong thất vọng tột độ, bộ dạng không cam tâm tình nguyện hầu hạ Hoàng thượng thế này, đám nô tài bọn họ cũng đều nhìn thấy hết! Có điều không thể trách Hoàng hậu nương nương được, Chúc gia cả nhà trung liệt, trong dân gian ai mà không biết, kết cục lại là cả nhà bị chém đầu, đổi là ai cũng đều thất vọng!

Khi tiểu thái giám rót trà, Chúc Vô Hoan rảnh rồi liền đứng quan sát xung quanh bàn. Đột nhiên nàng nhìn thấy dưới gầm bàn có một con dao găm khảm đá quý. Nàng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Sao ở đây lại có một con dao găm?”

Nàng bước tới cầm nghịch dao găm, hỏi tiểu thái giám: “Chỗ này gần Thái Cực Điện của Hoàng thượng, không cho phép mang bất cứ vũ khí nào vào mới đúng chứ…”

Tiểu thái giám rót xong trà, đậy nắp chén lại, quay đầu nhìn thấy dao găm trong tay Chúc Vô Hoan, tiểu thái giám cung kính nói: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, đây là dao găm của Nguyên công công, Hoàng thượng sủng tín Nguyên công công, đặc biệt cho phép Nguyên công công mang theo dao găm phòng thân. Hắn ta vừa đi vội vàng, quên không cầm theo.”

Chúc Vô Hoan nhíu mày nhìn dao găm, loáng thoáng cảm thấy có gì đó không đúng nhưng nhất thời không nghĩ ra. Nàng liền không nghĩ ngợi thêm nữa, để dao găm về lại chỗ cũ, bưng chén trà lại tới Thái Cực Điện.

Tới bên cạnh Phụng Trường Dạ, nàng bưng chén trà đưa cho hắn, Phụng Trường Dạ đón lấy, ngẩng đầu nhìn nàng, “Nhìn thấy dao găm ở phòng trà chưa?”

Chúc Vô Hoan vâng một tiếng, “Nhìn thấy rồi, Hoàng thượng muốn lấy? Vậy thần thϊếp đi lấy cho Người.”

Nguyên công công không có ở đây, Người cầm dao găm của hắn cũng tiện để nhìn vật nhớ người đúng không?

“…”

Chén trà này thực sự nuốt không trôi nữa rồi.