Mặc dù trước đây khi nàng cáo buộc hắn trước mặt hoàng thượng ở hoa viên hắn đã biết được rằng nàng đứng ở phe đối địch với hắn, nhưng lúc này đích thân nghe lại một lần nữa nàng thà dùng đầu mình đánh cược cũng nhất quyết giam lỏng hắn, hắn thực sự cảm thấy đau lòng vì bị phản bội.
Chết tiệt. Nữ nhân từng thề non hẹn biển với hắn đã phản bội hắn.
Chúc Vô Hoan phát giác thấy ánh mắt Tấn Vương nhưng nàng vẫn không hề dao động. Nàng thẳng lưng dập đầu trước Phụng Trường Dạ, sau đó lại quay qua nhìn mười mấy vị đại thần ở xung quanh.
“Việc hôm nay Chúc Vô Hoan tố cáo Tấn Vương, mong các vị đại thần góp sức giúp Chúc Vô Hoan, cùng cầu xin hoàng thượng tạm thời giam lỏng Tấn Vương. Đợi ngày mọi việc sáng tỏ, Chúc Vô Hoan và Tấn Vương Phụng Trường Cẩn nhất định phải có một người chết.”
Các đại thần nhìn hoàng hậu nương nương tôn quý tình nguyện lấy đầu mình ra để cáo buộc Tấn Vương thì đều có chút cảm động. Đây chính là sự dũng cảm kiên cường của người nhà Chúc gia…
Nhớ tới Chúc lão tướng quân từng nhiều năm cùng họ lên triều, các đại thần mắt đều đỏ hoe. Từ đầu chí cuối họ đều không tin Chúc lão tướng quân bán nước đầu hàng địch, là hoàng thượng một mình quyết định muốn chém đầu cả nhà Chúc gia thị chúng. Còn nói ai cầu xin cho Chúc gia thì sẽ ban chết chung. Trên triều đường họ không dám làm hoàng thượng tức giận, bây giờ hoàng hậu nương nương đã đích thân cáo buộc Tấn Vương, sao họ có thể không đứng ra chứ? Họ đồng ý cá cược nhân phậm của Chúc lão tướng quân. Hơn nữa, hôm nay hoàng thượng gọi họ tới, chắc chắn cũng muốn họ có thể cùng hoàng hậu bày tỏ thái độ, giam lỏng Tấn Vương. Nếu hoàng thượng thực sự tin vào sự trong sạch của Tấn Vương thì hôm nay đâu cần gọi họ tới đây nữa?
Những người này đều hiểu điểm này, họ đưa mắt nhìn nhau, lần lượt đứng dậy.
“Chúng thần nguyện đứng ra làm chứng!”
“Chúng thần cầu xin hoàng thượng tạm thời giam lỏng Tấn Vương.”
“Nếu sau cùng mọi chuyện được làm sáng tỏ, Tấn Vương không liên quan gì tới việc hại chết bốn vạn tướng sỹ, chúng thần nguyện tới phủ Tấn Vương chịu đòn nhận tội vì hôm nay đã oan uổng Tấn Vương.”
Nói xong,họ đồng loại nhìn Tấn Vương cúi đầu hành lễ.
“Tấn Vương, xin tha thứ cho chúng thần đã mạo phạm.”
“…”
(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)
Tấn Vương lạnh nhạt nhìn các đại thần. Tất cả đều đã liên kết với Chúc Vô Hoan cầu xin hoàng thượng giam lỏng ta rồi, giờ còn nói mạo phạm với chả không mạo phạm cái gì nữa? Các ngươi cho rằng các ngươi đã mạo phạm thì đừng hùa với Chúc Vô Hoan gây sự nữa.
“Tốt lắm!”
Phụng Trường Dạ hài lòng nhìn các đại thần vô cùng biết điều. Một mình hắn đề xuất giam lỏng Tấn Vương thì là hắn kiêng kị ngường em này, dễ bị người khác dị nghị. Nhưng nếu do hoàng hậu cáo buộc, các đại thần đề xuất giam lỏng tạm thời thì sẽ vô cùng hợp tình hợp lí. Thế à hắn bá khi phất tay áo, lạnh lùng nói “Nếu hoàng hậu đã đích thân tố cáo Tấn Vương, vậy thì hãy lập tức nhốt Tấn Vương vào thiên lao, không có chỉ ý của trẫm thì không ai được vào thăm.
Nói xong hắn liền nhìn Cơ Vân Trường. Cơ Vân Trường lập tức chắp tay nhận lệnh, ra ngoài gọi cấm quân vào.
Tấn Vương nghe những lời Phụng Trường Dạ nói ra liền biết hôm nay không thể thoát được. Có lẽ ngay từ khi Chúc Vô Hoan quỳ bên cạnh hắn là hắn đã biết được điều này…
Hắn đưa mắt nhìn Chúc Vô Hoan ở bên cạnh bằng ánh mắt phức tạp.
Hắn không thể ngờ được rằng hắn muốn lợi dụng cái chết của cô ta để đạt được mục đích mưu phản, kết quả thì ngược lại bị Phụng Trường Dạ lợi dụng cô ta để giảm lỏng hắn….
Tình đậm sâu không hối hận cái gì chứ…
Thề non hẹn biển cái gì chứ…
Tất cả đều không thể sánh bằng năm năm phu thê của cô ta và Phụng Trường Dạ. Hai người này không phải đã liên thủ hãm hại hắn sao, hai người này không phải phu thê ân ái khiến người khác ngưỡng mộ sao? Dù sao thì hắn cũng đã bị giam lỏng, nhân lúc trước khi hắn bị giam, hắn chia rẽ tình cảm giữa bọn họ thì có sao chứ?
Phụng Trường Cẩn hắn không thể một mình xuống địa ngục được. Hắn cần phải lôi theo ả đàn bà hãm hại hắn đi cùng.
“Vô Hoan…”
Hắn dịu dàng nhìn Chúc Vô Hoan, nói ra những lời lẽ cay nghiệt nhất.
“Có phải là ai có được thân thể nàng thì nàng sẽ đều giúp người đó không? Trước đây ta từng có được thân thể nàng, vì thế nàng mới giúp ta làm bao nhiêu việc… Bây giờ hoàng huynh có được thân thể nàng, thế nên nàng giúp hoàng huynh?”
Ánh mắt hắn ngập tràn ác ý, nói từng từ một: “Ta tưởng rằng nàng băng thanh ngọc khiết, nhưng nàng, thực sự vô cùng hạ tiện…”
“!”
(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)
Nghe Tấn Vương nói vậy, các đại thần chỉ hận tai mình không bị điếc.
Tấn Vương dám nói ra việc hắn và hoàng hậu từng làm chuyện thương thiên hại lý đó trước mặt đám đông. Hắn làm vậy là muốn hại chết hoàng hậu!
Các đại thần đồng loạt quỳ sụp xuống, cúi gằm mặt, căn bản không dám nhìn sắc mặt của hoàng thượng và hoàng hậu lúc này. Hoàng thượng e là muốn gϊếŧ người?
Các đại thần sợ hãi, Chúc Vô Hoan cũng bị sự vô sỉ của Tấn Vương làm cho kinh ngạc! Nàng quay đầu nhìn tên khốn mặt mày sáng sủa nhưng lòng dạ đen tối kia, tức giận muốn chửi đổng! Mình sắp chết còn định kéo người khác làm đệm đỡ, không những thế còn dùng cách độc địa này để hủy hoại một người con gái, sao hắn có thể hạ tiện tới vậy?
Nàng vừa hận vừa hốt hoảng, ngẩng đầu nhìn Phụng Trường Dạ, e là Phụng Trường Dạ đã tức tới độ không muốn nói gì chỉ muốn rút kiếm chém chết đôi “cẩu nam nữ” bọn họ thôi. Nhưng nàng thực sự oan uổng. Mau nghĩ cách đi, nàng phải tự chứng minh sự trong sạch.
Nào ngờ, nàng ngẩng đầu lên thì bắt gặp sắc mặt nửa cười nữa không của Phụng Trường Dạ. Nàng ngây người. Đây là tức tới hóa điên rồi sao người anh em? Tấn Vương nói đã ngủ với nữ nhân của ngươi, ngươi vẫn còn cười được sao?
Phụng Trường Dạ lúc này thực sự vô cùng ung dung, không hề giống như một con rùa rụt đầu bị vạch trần bị cắm sừng trước mặt đám đông.
Hắn giơ tay về phía Chúc Vô Hoan: “Hoàng hậu, lại đây!”
Chúc Vô Hoan nhìn bàn tay giơ ra, lập tức như đối mặt với kẻ địch mạnh. Hắn muốn làm gì? Lẽ nào là đợi nàng bước tới rồi vặn cổ nàng? Nàng từ chối! Nàng không muốn chết một cách không thể diện như vậy! Phụng Trường Dạ thấy nàng do dự không giơ tay ra liền bước tới trước mặt nàng. Hắn cúi lưng, nắm lấy cổ tay nàng, sau đó kéo cả người nàng vào lòng hắn, nắm lấy cánh tay nàng, vén tay áo lên.
“Thủ cung sa ở đâu?” Hắn vừa vén tay áo vừa hỏi.
Chúc Vô Hoan đờ người, thủ cung sa? Cổ đại có thứ này thật sao?
Mặc dù có kí ức của Chúc hoàng hậu nhưng những việc vặt vãnh này nàng thực sự không để ý. Nàng cố gắng lục tìm trong kí ức của Chúc hoàng hậu, sau đó chỉ vào chỗ dưới khuỷu tay của mình một tấc, “Ở đây!”
(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)
Chỉ xong thủ cung sa nàng lại ngây người. Không đúng! Chúc hoàng hậu gả cho hoàng để năm năm, nàng ta vẫn còn trinh tiết, thủ cung sa vẫn còn?
Không phải đấy chứ? Nàng lập tức ngẩng đầu nhìn Phụng Trường Dạ. Trước đây khi tiếp nhận kí ức, nàng cố tình né tránh việc Chúc hoàng hậu được hoàng thượng lâm hạnh, nàng sợ sẽ nhìn thấy những cảnh tượng nhức mắt mà bối rối không thể tiếp tục sử dụng cơ thể này… Nào ngờ, hai người chung sống với nhau năm năm mà chưa từng làm gì cả?
Sau khi kinh ngạc, nàng lại nghĩ tới việc trong lịch sử Phụng Trường Dạ là một kẻ đoạn tụ, nàng liền bình tĩnh trở lại.
[Đúng rồi, ta ngạc nhiên cái gì chứ, hắn là tên đoạn tụ, hắn không đυ.ng vào Chúc hoàng hậu mới là bình thường.]
Nàng bóc mẽ với hệ thống, [Thế mà trước đây ta còn tưởng rằng hắn sẽ nhẫn nhịn khó chịu viên phòng với Chúc hoàng hậu để che giấu việc mình là đoạn tụ! Làm ta xấu hổ tới mức không dám đi xem cảnh tượng hắn và Chúc hoàng hậu ở bên nhau… hi hi hi…]
(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)
Phụng Trường Dạ đột ngột nghe được tiếng lòng nàng, tức muốn hộc máu.