“Để trẫm, tối mai tới Trường Lạc Cung sủng hạnh ngươi?”
“…”
Chúc Vô Hoan đang sửng sốt trước tiến triển của sự việc nghe được câu nói cuối cùng này, suýt chút nữa không kìm được lòng chửi đổng.
Ôi vãi! Đại ca, đây là ân sủng của ngươi hay là sự trừng phạt của ngươi? Ai cần ngươi sủng hạnh chứ?
Ngươi là một tên đoạn tụ, ngươi có thể sủng hạnh nữ nhân được sao? Đừng tới lúc thổi nến rồi, ngươi sẽ giống như trong tiểu thuyết đam mĩ viết tìm thị vệ thay ngươi sủng hạnh hoàng hậu, ngươi thì giữ thân như ngọc cho Nguyên công công, như vậy ta có phải là rất thiệt thòi hay không?
Nàng cố gắng kìm chế kích động không chửi thành tiếng, ngẩng đầu, vẻ mặt day dứt nhìn Phụng Trường Dạ.
“Hoàng thượng, thần thϊếp trước khi vào cung có tình cảm với Tấn Vương, cho dù hoàng thượng thông cảm cho thần thϊếp không so đo, thần thϊếp cũng không có mặt mũi nào ở bên cạnh hoàng thượng!”
Nàng lại cúi người hành lễ thật sâu: “Thần thϊếp không xứng làm hoàng hậu của người, mong hoàng thượng hãy phế bỏ thần thϊếp!”
(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)
Phụng Trường Dạ nghe được suy nghĩ của nàng, tức giận muốn thăng thiên ngay lập tức. Cuốn tiểu thuyết nào mà ngu ngốc tới vậy, để thị vệ ngủ với thê tử của mình, bệnh à? Hắn tuyệt đối sẽ không làm ra cái việc ngớ ngẩn như vậy.
Lúc này hắn cố gắng kìm nén cơn giận, cố gắng giả bộ dịu dàng, nhìn cô nàng thích gợi đòn trước mặt.
“Hoàng hậu không cần phải nhắc lại chuyện cũ, chỉ riêng việc hôm nay ngươi tình nguyện vạch trần lòng dạ lang sói của Tấn Vương vì trẫm, trẫm đã biết hoàng hậu không hề có tình ý với Tấn Vương.”
Thấy Chúc Vô Hoan lại định nói gì nữa, hắn nheo mắt, lên tiếng cảnh cáo.
“Hoàng hậu, nếu như ngươi vẫn còn yêu cầu trẫm phế hậu vậy thì trẫm sẽ xem như ngươi vẫn còn nặng tình với Tấn Vương, vì thế thấy Tấn Vương bị giam lỏng ngươi muốn đồng cam cộng khổ với hắn.”
“…”
(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)
Chúc Vô Hoan nghe nói vậy lập tức im bặt. Cẩu bạo quân, lời lẽ đã bị ngươi chặn hết rồi, người khác còn biết nói gì nữa đây. Vì tình xưa bị phế hậu là một chuyện, bây giờ vẫn còn gian díu với Tấn Vương lại là chuyện khác. Lí do đầu tiên thì là bạo quân hẹp hòi, chuyện bé xé ra to, còn lí do phía sau thì có nghĩa nàng sẽ bị ban cho rượu độc chết nhăn răng. Nghe được suy nghĩ của Chúc Vô Hoan, Phụng Trường Dạ lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Chà, xem ra giữa bọn họ cũng không phải lần nào cũng là hắn bị nàng ta làm cho tức hộc máu, hắn cũng có thể làm nàng tức phát điên. Hòa, vô cùng hài lòng!
Hắn mỉm cười quay người đi tới thư phòng của Trần đại học sĩ.
“Hoàng hậu, mau đi cùng trẫm!”
“Vâng!”
Chúc Vô Hoan nghiến răng nghiến lợi đi theo sau hắn. Tức chết mất, tức chết mất!
Một đường lui ngon như vậy đã bị hắn chặn đứng mất rồi! Không được, tiếp tới nàng sẽ phải cố gắng nhiều hơn nữa, sớm muộn gì cũng phải thoát khỏi chốn hoàng cung tù túng này. Đắc tội hoàng thái hâu, lại không đấu lại được bạo quân, nàng không thể cứ ở mãi trong hoàng cung đợi chết được.
Lĩnh Nam đợi nàng đi khai quật! Thủy quân đợi nàng đi huấn luyện!
(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)
…
Một khắc sau, tả hữu thừa tướng, ngũ bộ thượng thư ngoài Binh bộ thượng thư ra, bốn vị đại tướng quân đều đồng loạt tề tựu ở thư phòng của Trần đại học sĩ.
Phụng Trường Dạ ngồi ở vị trí chủ nhà, những người khác ngồi ở hai bên.
Phụng Trường Dạ ra hiệu cho Trần đại học sĩ: “Trần ái khanh, hãy nói cho các vị ái khanh đây biết chuyện xảy ra ngày hôm nay.”
“Vâng!”
Trần đại học sĩ lén đưa mắt nhìn hoàng hậu nương nương ngồi bên cạnh hoàng thượng sau đó lau mồ hôi trên trán, đây là nói tư tình giữa hoàng hậu nương nương với Tấn Vương trước mặt mọi người. Ông phụ trách tường thuật đúng là tạo nghiệp, sẽ không bị hoàng hậu nương nương ghi hận chứ? Ông ta cố lấy dũng khí, run rẩy thuật lại đầu đuôi câu chuyện.
Mười một vị trọng thần lúc trước không có mặt, khi nghe nói hoàng thượng và hoàng thái hậu chứng kiến tư tình của hoàng hậu và Tấn Vương lúc ở đình hóng gió nhà Trần gia, tất cả đều kinh ngạc đồng loạt quay đầu nhìn hoàng hậu.
Không đúng chứ? Nếu hoàng hậu và Tấn Vương thật sự có tư tình vậy thì sao vẫn còn ngồi bên cạnh hoàng thượng? Sớm đã bị hoàng thượng trừng phạt từ lâu rồi. Họ lại tiếp tục nghe tiếp.
Nghe tới việc hoàng thái hậu chỉ trách hoàng hậu không giữ đạo làm vợ trước mặt mọi người, bọn họ đều nhíu mày. Vì bảo vệ Tấn Vương mà chỉ trách hoàng hậu không giữ đạo làm vợ, thái hậu đúng là thiên vị, như vậy hoàng thượng biết phải làm sao?
Lại nghe hoàng hậu lớn tiếng nói với hoàng thượng rằng hôm nay là vì muốn minh chứng lòng trung thành của Chúc gia nên mới lấy thân mạo hiểm thăm dò Tấn Vương ở hoa viên phủ tướng quân, nàng có thể chứng minh Tấn Vương có lòng mưu phản…
Tới lúc này, sắc mặt của mọi trọng thần đều trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Tấn Vương có lòng mưu phản.
Phụng Trường Dạ giơ tay, kịp thời ngắt lời Trần đại học sĩ, không để ông nói tiếp. Nói tiếp thì sẽ là việc hoàng hậu và hoàng thượng liên thủ làm hoàng thái hậu tức giận ngất xỉu ở đình hóng gió, việc này nói ra không được hay ho cho lắm.
“Trần ái khanh, đi bảo Cơ Vân Trường dẫn Tấn Vương vào đây.”
Hắn ra hiệu cho Trần đại học sĩ dẫn người vào. Trần đại học sĩ thở phào, vội vàng ra ngoài. Phụng Trường Dạ nhìn mười một vị trọng thần.
“Tấn Vương có lòng mưu phản, trẫm sớm đã phát giác ra, vì thế lần này biết được Tấn Vương sẽ tới phủ tướng quân, trẫm liền sai Cơ Vân Trường ẩn náu ở chỗ kín đáo nghe ngóng xem Tấn Vương tới phủ tướng quân làm gì.”
“Thế là việc Tấn Vương và hoàng hậu nói ở hoa viên, Cơ Vân Trường nghe không sót một chữ.”
“Trẫm sẽ gọi Cơ Vân Trường vào bây giờ, để Tấn Vương, hoàng hậu, Cơ Vân Trường, ba người cùng đối chất.”
“Còn về từng lời nói hành động của Tấn Vương rốt cuộc có lòng mưu phản hay không, mười một vị ái khanh nghe xong, trong lòng sẽ có đáp án.”
Mười một đại thần đứng dậy, đồng loạt chắp tay hành lễ.
“Chúng thần tuân chỉ.”
Chả mấy chốc, bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Trần đại học sĩ và Cơ Vân Trường đi hai bên Tấn Vương, ba người đồng thời bước vào thư phòng.
Khi Trần đại học sĩ và Cơ Vân Trường hành lễ với Phụng Trường Dạ, Tấn Vương cũng giữ sắc mặt bình thường rập đầu hành lễ, nhưng Phụng Trường Dạ để hai người kia đứng dậy, Tấn Vương thì vẫn quỳ dưới đất, Phụng Trường Dạ không gọi hắn dậy. Ngón tay giấu trong tay áo của hắn siết chặt, ngẩng đầu gượng cười.
“Hoàng huynh vẫn luôn kiêng kị thần đệ, thần đệ trong lòng hiểu rõ, nhưng thần đệ không thể ngờ được rằng, hoàng huynh vì muốn thần đệ chết đã lợi dụng hoàng hậu của người vu oan hãm hại thần đệ…”
Ánh mắt bi thương của hắn dừng lại trên người Chúc Vô Hoan một giây sau đó nhanh chóng nhắm mắt lại. Hắn cố làm ra vẻ không màng sống chết.
“Hôm nay hoàng huynh muốn vu oan thần đệ ra sao xin cứ nói đi, thần đệ không thấy hổ thẹn với lòng mình!”
Thấy hắn vẫn còn giả bộ, hòng thoát khỏi kiếp này, Phụng Trường Dạ cười nhạt một tiếng. Hắn ra hiệu cho Cơ Vân Trường bắt đầu thuật lại quá trình sự việc.
“Hoàng thượng và các đại nhân xin đợi một chút.”
(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)
Cơ Vân Trường vừa nói vừa rút trong ngực ra một cuốn sổ nhỏ giản đơn tự chế. Những người làm công tác tình báo như họ đều luôn mang bên mình một cuốn sổ nhỏ như vậy cùng với một chiếc bút chì đựng trong ống trúc.
Khi nghe trộm người khác nói, người khác nói quá nhiều, họ không thể nào ghi nhớ hết được, thế là lại lấy sổ và bút chì ra, ghi chép lại những từ quan trọng, tới khi cần bẩm báo với hoàng thượng thì lấy sổ ra, thông qua những từ khóa kia nhớ lại xem khi đó người bị nghe trộm nói những gì.
Lúc này đây, hắn cũng dựa theo những từ khóa trong sổ nhỏ, tượng thuật lại cuộc đối thoại của Tấn Vương và hoàng hậu nương nương.