Chương 127: Phiên ngoại 5

Năng lực thích ứng của Chung Niệm Nguyệt rất cao, sau khi cô nhập học, cũng không vì trễ hơn mọi người một học kỳ mà bị tụt lại phía sau.

Con người thì ai cũng yêu cái đẹp.

Vì vậy bạn học mới đi học muộn ba tháng này rất nhanh đã khiến cho mọi người chú ý.

“Đừng nghĩ nữa, đó chính là con gái của giáo sư Chung. Đừng để ông ấy cầm chổi đuổi cậu đi…”

“Không tới mức như vậy chứ.”

“Tôi nghe nói có một sinh viên của giáo sư Chung thích con gái của ông ấy, mà đã bị đánh rớt môn ba lần rồi.”

“Cậu nói Kỳ thiếu gia sao? Đánh rắm, do hắn cố ý thì có. Tôi nghe trên diễn đàn trường nói, hắn muốn đi tới nhà giáo sư Chung học bổ túc, giá dạy kèm là 5000 tệ một tiếng nhưng giáo sư Chung vẫn không gật đầu.”

“Nếu là tôi thì tôi chắc chắn sẽ đồng ý…”

“Cậu bị ngu sao? Vợ của giáo sư Chung hình như rất tài giỏi, nghe nói còn làm giám đốc nữa đấy? Nếu vậy thì bọn họ cần gì bán con gái để lấy số tiền này chứ?”

“Nhưng cũng không nói trước được gì, gia đình Kỳ Hãn giàu có như vậy. Cũng sẽ có ngày nhà họ Chung…”

“Cậu có thể dẹp cái biểu cảm này đi được không. Ông nội sẽ đánh nát cái đầu chó của ngươi.jpg”

Chung Niệm Nguyệt được một chị đàn trên kéo vào một nhóm chat, cứ như vậy mà phải đọc hết đoạn đối thoại trên.

Đúng thật là có một người tên Kỳ Hãn.

Hay nhất là.

Tên này còn thích cô.

Nhưng thật ngại, cô không thích hắn.

Lạnh nhạt.jpg

Suy nghĩ này vừa hiện lên.

Khoan đã?

Vậy Tấn Sóc Đế là ba của hắn sao?

Có vẻ không được ổn cho lắm? Chẳng lẽ cô phải đi tìm hắn nói, cậu khỏe không, có thể cho tôi làm quen với ba cậu không?

Quá đáng!

Chung Niệm Nguyệt dứt khoát dẹp suy nghĩ này sang một bên.

Vẫn nên tìm cách nào quay lại Đại Tấn thì hơn.

Haizz.

Thật là mệt!

Chung Niệm Nguyệt lên xe quay về nhà, trên đường nghe ba ba nói dì Bành té lầu bị đứt một chân, tiểu Tô chăm sóc bà ta được mấy ngày thì cũng chạy trốn.

Cô nghe tới đó, cũng chỉ trả lời một cách khô khan ‘vậy ạ’, sau đó lại tiếp tục đau đầu về vấn đề của mình.

Khiến cho ba mẹ Chung cảm thấy vô cùng căng thẳng, mở một cuộc họp nhỏ suốt đêm.

“Sao lại vậy? Mấy ngày nay Niệm Niệm không vui cho lắm?”

“Chẳng lẽ con bé…”

“Yêu đương?!”

Vợ chồng già Chung gia bị sự suy luận của bản thân làm cho khϊếp sợ.

Ngày hôm sau, khi Chung Niệm Nguyệt rời giường, bị hai đôi mắt thâm quầng của bọn họ làm cho hoảng sợ.

“Ba mẹ, mất ngủ sao?”

“Không, không sao cả. Chỉ là tối hôm qua uống có hơi nhiều trà nên ngủ không ngon, Niệm Niệm tới giờ đi học rồi.” Bọn họ xua tay nói.

Nhưng sau khi Chung Niệm Nguyệt ra cửa, hai người bọn họ không nhịn được mà lén đi theo phía sau.

Cũng không có ý gì khác.

Bọn họ đã làm tốt công tác xây dựng tâm lý rồi, nhất định sẽ không can thiệp vào chuyện yêu đương của con gái. Chỉ là muốn kiểm tra thử thôi, bởi vì gần đây có không ít nữ sinh bị lừa vì mấy chuyện yêu đương này.

Khi Chung Niệm Nguyệt vừa tới trường học, thì mới phát hiện trong sân trường có trải thảm đỏ, đeo băng rôn, tranh tuyên truyền cũng đã được treo lên.

Cô vội vàng né sang một bên.

Dòng người đông đúc đẩy cô vào bên trong.

Rất nhanh Chung Niệm Nguyệt đã biết có chuyện gì xảy ra.

“Cổ đông lớn của trường đến trao tặng học bổng.”

Trao thưởng?

Cô vừa mới nhập học, đương nhiên biết chuyện này chẳng liên quan gì tới mình.

Nhưng hầu hết các sinh viên đều đến khán phòng để xem náo nhiệt.

Chung Niệm Nguyệt suy nghĩ, dù sao cô cũng không muốn học toán cao cấp. Vì vậy đã tìm một chỗ trong khán phòng, cô đặt túi sách lên bàn, hừm, cái này dùng để gối đầu.

Chung Niệm Nguyệt gục đầu xuống, bắt đầu ngủ gật.

Đến khi lễ trao giải chính thức bắt đầu.

Bên dưới khán đài tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Điều này không hề ảnh hưởng gì đến Chung Niệm Nguyệt.

Trong hoàn cảnh ồn ào như vậy, ngược lại có thể giúp cho cô ngủ ngon hơn một chút.

Hiệu quả cao tương tự như giọng nói ru ngủ của giáo sư dạy toán cấp cao.

Người đàn ông đứng trên khán đài mặc một bộ vest chỉnh tề.

Trên người hắn không đeo thêm bất kỳ thứ gì, chỉ có một khăn tay màu đen ở túi trước ngực. Khí chất cao ngạo, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều khiến cho người khác có cảm giác áp lực không nói nên lời.

Mà quan trọng hơn hết.

Hắn thật sự rất đẹp trai.

Đây là lời khen khiêm tốn nhất mà các sinh viên có thể nghĩ ra được.

“Đó có phải chú của Kỳ Hãn không?”

“Đúng là…không thể với tới được.”

“Không biết dì của Kỳ Hãn là thần thánh phương nào, mà có thể giữ chân được một người như vậy?”

Các sinh viên sôi nổi bàn tán về trai đẹp, sau đó lại nói tới trai vừa đẹp vừa giàu.



Phải biết rằng bốn tòa nhà trong trường đều là do hắn quyên góp.

Mà lúc này người đàn ông đang được bọn họ bàn tán trong miệng…

Sau khi xuyên tới thế giới xa lạ này, hắn phải tốn hơn nửa tháng thì mới có thể thích ứng được hoàn cảnh ở đây, hôm nay chính là bước đầu tiên Tấn Sóc Đế đi tìm kiếm Chung Niệm nguyệt.

Hay nói đúng hơn là Kỳ Hoàn.

Kỳ Hoàn chậm rãi đọc diễn văn, ánh mắt quét một vòng bên dưới khán đài.

Hắn biết Kỳ Hãn cũng học trong trường này, ở đây có có một vị giáo sư Chung, mà vừa khéo con gái của giáo sư Chung tên là ‘Chung Niệm Nguyệt’.

Trùng hợp hơn chính là.

Cung nhân…à không…người hầu trong nhà đều nói Kỳ Hãn thích con gái của giáo sư Chung.

Cô sẽ ở đây sao?

Cô có nhìn thấy hắn không?

Niệm Niệm ở đây sẽ vẫn là Niệm Niệm của hắn chứ? Sẽ còn nhớ rõ hắn không?

Có rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu Kỳ Hoàn, nhưng một chút hắn cũng không để lộ trên khuôn mặt.

“Bạn học, bạn học.”

Chung Niệm Nguyệt bị ép phải thức dậy.

Cô không vui mở mắt ra, ngơ ngác nghe đối phương nói: “Ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh, điều hòa trong khán phòng thực sự rất lạnh. Cậu có muốn mượn áo khoác của tôi không?”

Chung Niệm Nguyệt chớp mắt, đến khi cô tỉnh ngủ thì mới có thể thấy rõ được khuôn mặt của đối phương.

Khuôn mặt điển trai, gu ăn mặc thoải mái.

Sơ mi trắng, mỉm cười nhẹ.

Khuôn mặt này.

Không phải là Thái Tử sao?

Chung Niệm Nguyệt tỉnh táo lại ngay lập tức.

Lúc này vợ chồng giáo sư Chung cũng nhìn thấy.

Giáo sư Chung không nhịn được cắn răng nói: “Sao lại là hắn? Chẳng lẽ người yêu đương với Niệm Niệm là hắn?”

“Hắn có vấn đề gì sao?”

Giáo sư Chung thở dài nói: “Vốn dĩ tôi cũng rất thích sinh viên này nhưng tâm tư của hắn quá nặng. Làm việc không từ thủ đoạn, rất thích lợi dụng người khác để đạt được mục đích…người như vậy thì sao tôi có thể yên tâm để hắn tỏ tình với Niệm Niệm chứ?”

Sau khi bà Vạn nghe xong thì sởn cả gai óc.

Khuôn mặt của bà lạnh băng, nghĩ thầm, nhất định phải chia rẽ cho bằng được.

Vẻ mặt của giáo sư Chung đau khổ: “Nhưng vẫn nên hỏi ý kiến của Niệm Niệm mới phải…”

Lúc đầu Kỳ Hãn nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt không trả lời hắn, chỉ nhìn chằm chằm hắn.

Ánh mắt có chút kỳ lạ.

Kỳ Hãn nói thầm, cũng xem như là có chút tiến bộ rồi.

Hắn tiếp tục lên tiếng: “Bạn học?”

Lúc này tiếng vỗ tay to như sấm vang lên lần thứ hai.

Vị cổ đông lớn trẻ tuổi đã đọc diễn văn xong.

Cho dù là như vậy thì hắn vẫn hấp dẫn được ánh mắt của mọi người như cũ.

Mấy vị lãnh đạo dường như rất sợ hắn.

Bọn họ lùi xuống một bước, đứng trước mặt hắn, đưa mấy bộ hồ sơ cho hắn sau đó mới dám mở miệng nói chuyện tiếp.

Lúc này Chung Niệm Nguyệt di chuyển ánh mắt, cuối cùng cũng nhìn thấy hắn rồi.

Tấn Sóc Đế!

Kỳ Hoàn!

Kỳ Lệnh Nghi!

Mặc dù cô đã đoán được ở đây cũng sẽ có một Kỳ Hoàn như vậy, nhưng khi nhìn thấy hắn cô vẫn không thể kiềm được sự vui mừng của mình.

Chung Niệm Nguyệt lắc đầu nói: “Không cần. Chút nữa sẽ có người đưa áo khoác cho tôi.”

Kỳ Hãn cười nói: “Bạn học của cậu đưa sao?”

Chung Niệm Nguyệt lắc đầu, thoải mái nói: “Không! Là chồng!”

Kỳ Hãn: “Khụ.”

Hắn bị sặc nước miếng, ho liên tục không ngừng.

Một lúc sau, hắn sợ hãi nhìn về phía Chung Niệm Nguyệt.

“Bạn học, cậu có biết mình đang nói gì không?” Kỳ Hãn khó khăn lên tiếng.

Cô vẫn chưa tới tuổi kết hôn đâu đấy!

Hay là…đó là bạn trai của cô? Nhưng cô có bạn trai từ khi nào?

Kỳ Hãn vẫn còn kinh ngạc đứng ở đó.

Cô cũng đang đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

Cô có thể xác định được Kỳ Hãn không có ký ức của Đại Tấn.

Nếu vậy thì cũng có khả năng Tấn Sóc Đế cũng sẽ không có.

Chung Niệm Nguyệt cảm thấy hơi thất vọng, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần.

Như vậy thì sao chứ?

Khi ở Đại Tấn, Tấn Sóc Đế đã làm rất nhiều việc cho cô, vậy hôm nay coi như cô bù lại cho hắn vậy.

Lúc này người đàn ông đứng trên khán đài cũng đã di chuyển.

Hắn được lãnh đạo của trường dẫn đường, chậm rãi bước xuống bậc thang, đi dọc theo lối đi hai bên của khán đài để đi tới cửa.

Mà chỗ ngồi của Chung Niệm Nguyệt vừa khéo cũng ở phía bên ngoài.

Bởi vì góc này có chút khuất, dễ dàng cho việc ngủ gật.



Cô nhìn thấy Tấn Sóc Đế càng lúc càng tiến gần về phía cô.

Gần hơn.

Cô duỗi chân ra, đá vào chân hắn một cái.

Cũng may Kỳ Hoàn phản ứng nhanh, hắn vịn lấy mặt bàn, ổn định thân hình lại, đồng thời rũ mắt xuống nhìn.

…Niệm Niệm!

Đột nhiên con ngươi của Kỳ Hoàn mở to ra, khóe miệng hơi cong lên.

Chung Niệm Nguyệt vẫn đang suy nghĩ, không biết nên bắt chuyện với người ta như thế nào.

Hừm, anh có cảm thấy tôi có đẹp không? Nghe giống như có bệnh!

Hay là thân thủ của anh cũng không tệ? Nghe có chút giống biếи ŧɦái!

Hay là hỏi, anh có thể cho tôi mượn áo khoác không? Nghe có chút giống quấy rối!

Thôi kệ.

Quấy rối cũng được!

Dù sao Tấn Sóc Đế cũng từng trộm quần áo của cô!

Chung Niệm Nguyệt mím môi, trước khi lãnh đạo lên tiếng thì cô đã nói trước: “Có thể cho tôi mượn áo khoác của Kỳ tiên sinh không? Nơi này thực sự quá là lạnh.”

Giọng nói của cô vừa ngọt ngào vừa kiêu ngạo.

“Bạn học à…” Lãnh đạo vừa lên tiếng thì đột nhiên nhìn thấy Kỳ tiên sinh đưa tay lên, chậm rãi cởi nút áo của tây trang.

Ánh mắt hắn dán chặt vào người Chung Niệm Nguyệt.

Lúc này, dường như không phải là đang cởϊ áσ khoác của hắn.

Mà giống như đang cởi đồ của Chung Niệm Nguyệt hơn.

Rất nhanh Kỳ Hoàn đã cởϊ áσ khoác xuống, bước lại gần Chung Niệm Nguyệt.

“Còn lạnh không ?” Hắn hỏi.

Đột nhiên sắc mặt của Kỳ Hãn thay đổi: “Chồng của cậu là chú của tôi?”

Kỳ Hoàn:?

Hắn cười khẽ.

Niệm Niệm ngoan, lúc này vẫn không quên kêu chồng.

Mà vợ chồng giáo sư Chung đều đã ngây ngốc rồi.

Những người xung quanh cũng ngây ngốc theo.

Kỳ Hoàn biết người ở thời đại này rất coi trọng đạo đức.

Hắn có rất nhiều lời muốn nói nhưng ở đây lại không thích hợp.

Kỳ Hoàn choàng áo khoác lên người Chung Niệm Nguyệt, hắn thấp giọng nói: “Niệm Niệm, chút nữa gặp lại.”

Chung Niệm Nguyệt kinh ngạc.

Hắn nhận ra cô kìa!

Cô không quên hắn, hắn cũng không quên cô!

Chung Niệm Nguyệt gật đầu, sau đó quay đầu lại, ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ.

Kỳ Hoàn nhìn lướt qua gò má của cô, trên gò má có một vết hằn.

Là do ngủ gật mà hiện lên.

Đúng là đi tới bất kỳ đâu, chỉ cần hắn nói nhiều hơn vài câu thì đều có thể ru ngủ cô…

Kỳ Hoàn vừa cảm thấy tức giận vừa cảm thấy buồn cười.

Nhưng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Đến khi buổi lễ kết thúc, mọi người vẫn còn chìm đắm trong nỗi kinh sợ.

Cô vừa đi ra ngoài thì được mời đi ngay lập tức.

Kỳ Hãn cắn môi, đi sát theo sau.

Chung Niệm Nguyệt nhìn thấy Kỳ Hoàn đứng phía dưới bức tường mọc đầy dây thường xuân.

Kỳ Hoàn đưa tay về phía cô.

Không đợi Chung Niệm Nguyệt bước tới.

Ánh mắt Kỳ Hoàn lạnh lùng nhìn Kỳ Hãn đứng phía sau lưng cô.

“Sao lại tới đây?”

Kỳ Hãn có hơi sợ hắn, im lặng một lúc, mới thấp giọng nói: “Cô ấy nói, chú là…”

Kỳ Hoàn nói tiếp: “Chồng của cô ấy. Chính là như vậy.”

Ánh mắt Kỳ Hãn hiện lên vẻ hoài nghi, nắm chặt lòng bàn tay.

Kỳ Hoàn: “Sao? Muốn làm gì?”

Chung Niệm Nguyệt nghe ra được giọng nói của Kỳ Hoàn có chút âm trầm.

Cô vội vàng chạy tới, ôm lấy eo Kỳ Hoàn: “Xã hội pháp luật! Đã khác xưa rồi, bình tĩnh phu…chồng ơi!”

Kỳ Hoàn vội vàng ôm lấy eo cô.

Hắn thấp giọng nói: “Ừ.”

Sau đó hắn cứ ôm cô như vậy, cúi đầu xuống hôn. Vốn dĩ hắn chỉ muốn hôn nhẹ một cái, nhưng khi chạm vào lại không thể dời đi được. Vì vậy cả hai đứng hôn một lúc lâu.

Hắn cắn môi cô.

Nụ hôn như vũ bão.

Nụ hôn này ẩn chứa hết nỗi nhớ nhung của cả hai người.

Lại một lần nữa Kỳ Hãn đứng ngây người.

Vợ chồng giáo sư Chung cũng một lần nữa ngây người.

Con mẹ nó!

Người đàn ông này còn kiêu ngạo hơn cả Kỳ Hãn!