Hoàng hậu trước kia vì chúc mừng sinh nhật hoàng đế, mời một vũ phường ngoài cung vào cung múa, bị hoàng đế trách cứ, nói trong cung xa hoa thành tánh.
Tử Trúc cho rằng nàng sợ lại bị hoàng đế trách cứ, nên vội vàng nói: "Mấy ngày trước Dương phi mới gọi gánh hát kia tiến cung hát qua một khúc, hiện giờ người còn ở trong cung, nếu nương nương muốn nghe, thì chỉ cần truyền lời là được.”
Cái gì! Vậy chẳng phải nam chủ cũng đã trà trộn vào cung rồi sao!
Diệp Khanh cả kinh đến bánh hạnh nhân cũng ăn không nổi.
Chiêu Dương Cung là chỗ ở của nàng, cho dù nàng chưa lên sân diễn, nhưng nam chủ chỉ cần tùy tiện hỏi thăm là có thể hỏi thăm.
Diệp Khanh lập tức cảm thấy trong cung mình không an toàn chút nào.
Trong lư hương trong điện không biết đốt hương gì, ngửi thấy đầu óc choáng váng.
Diệp Khanh tâm tư không tốt, lúc này trách mắng: "Ai thắp hương, bổn cung không phải đã nói qua trong điện không được thắp hương sao? ”
Thứ người xưa thích nàng một chút cũng không hưởng thụ được, mỗi lần ngửi thấy mùi hương này là thấy không thoải mái.
Tiểu cung nữ thắp hương sợ tới mức mặt trắng bệch, vội vàng quỳ trên mặt đất.
"Những tiện tỳ không có trí nhớ này, nô tỳ đi xuống sẽ phạt nàng ta." Tử Trúc mắng tiểu cung nữ kia hai câu, mới nói với Diệp Khanh: "Thân thể nương nương không khỏe, nô tỳ đỡ ngài đi nội điện nghỉ ngơi?”
"Bản cung nằm đến mức muốn rả cả xương rổi." Diệp Khanh xoa xoa cái trán hơi đau đớn: "Theo bổn cung đi ngự hoa viên dạo một vòng đi.”
Không chừng nam chủ đang nghĩ làm thế nào đến Chiêu Dương Cung bắt cóc nàng, nàng vẫn nên trốn ra ngoài là tốt nhất.
Tử Trúc tuy rằng không hiểu, nhưng vẫn lập tức phân phó cung nhân đi xuống chuẩn bị kiệu.
Trong Chiêu Dương Cung những chuyện vặt vãnh như chuẩn bị kiệu này là do một thái giám tên Lưu Hỉ làm, là một người đang làm việc trong Kính Sự Phòng, không biết tại sao, lại bỏ bên kia chạy qua Chiêu Dương Cung phục vụ ân cần. Lúc đó nguyên hoàng hậu mới được lập hậu, bên cạnh đang không có người có thể sử dụng, nên thu cậu ta làm tổng quản thái giám trong Chiêu Dương Cung.
Trong cả câu chuyện chỉ viết nam nữ chủ ngược luyến tình thâm, Diệp Khanh đối với thái giám tên Lưu Hỉ này cũng không biết rõ lắm.
Nhưng dường như Tử Trúc cùng Lưu thái giám này không hợp.
Lúc Diệp Khanh ra cửa, chỉ thấy Tử Trúc lại cùng Lưu thái giám kia xảy ra cãi vã.
Tử Trúc tính tình thẳng thắn, vẻ mặt uất ức, ngược lại Lưu thái giám kia lại cười tủm tỉm, trông không thể hiền lành hơn.
Tốt xấu gì cũng lăn lộn ở nơi công sở nhiều năm, Diệp Khanh vẫn có mắt nhìn người một chút, lúc này nàng biết Lưu thái giám này sợ là cáo già, Tử Trúc không phải là đối thủ của cậu ta.
Diệp Khanh cũng không hỏi hai người vì sao lại tranh chấp ngay tại chỗ, mà trực tiếp phân phó khởi kiểu.
Đi cùng Diệp Khanh đi Ngự hoa viên chính là Tử Trúc, lúc trên đường, Diệp Khanh mới hỏi nàng ấy: "Ngươi và Lưu thái giám kia vừa rồi làm sao vậy?”
Nhắc tới chuyện này, Tử Trúc nửa là ảo não nửa là hổ thẹn: "Nương nương, đều là nô tỳ vô dụng, ngài đề bạt nô tỳ làm đại cung nữ Chiêu Dương Cung này, nô tỳ lại không thể giúp ngài quản lý tốt đám nô tài này. Lưu thái giám kia vừa rồi cũng không biết đi đâu, nô tỳ sai người chuẩn bị phượng hàng, cũng là do mấy tiểu thái giám của Chiêu Dương Cung đi chuẩn bị. Lúc trước bảo phòng bếp nấu canh đưa cho bệ hạ, cậu ta cũng không cho người đưa!”
Thức ăn và đồ dùng ngày thường của Diệp Khanh đều là do Tử Trúc tự mình chuẩn bị. Chạy việc vặt chuẩn bị kiệu các công việc vặt, là Lưu Hỉ quản.
Hoàng hậu không được sủng ái trong cung là chuyện mọi người đều biết, nguyên hoàng hậu trước kia làm canh canh sai người đưa đến chỗ cẩu hoàng đế, bởi vì luôn để tới nguội cho nên những nô tài bên dưới này mới muốn trộm đùa giỡn.
Diệp Khanh suy tư như vậy, lại cảm thấy không đúng, Lưu Hỉ từng làm việc ở Kính Sự Phòng.