Một người một mèo, thật đúng là có vài phần giống.
An Phúc thấy vậy, liền mang theo tiểu thái giám hầu hạ lui ra.
Đế hậu hai người hiếm khi ở một mình, bọn họ làm nô tài vẫn phải hiểu chuyện một chút, không nên cản trở.
Những tâm tư nhỏ bé của An Phúc không thể gạt được Tiêu Giác, chỉ là hắn không phản ứng.
Đèn cung ấm bát giác được chọn cực kỳ sáng, hắn nhìn khuôn mặt ngủ yên tĩnh của Diệp Khanh, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Nàng ngốc như vậy, bên ngoài tường hoàng, trời cao biển rộng, đâu phải là không có nơi nào để đi? Tội gì phải ở lại trong cung cấm lạnh lẽo quỷ dị này?”
Mi của Diệp Khanh ở mí mắt khẽ run lên.
"Bệ hạ! Bệ hạ…"
Ngoài điện mơ hồ truyền đến tiếng ồn ào, Tiêu Giác nhìn thoáng qua Diệp Khanh đang ngủ say, không trực tiếp hỏi An Phúc xảy ra chuyện gì, ngược lại là đi đến bên cửa mới thấp giọng nói: "Ồn ào chuyện gì?”
An Phúc cũng không muốn quấy nhiễu hai người đế hậu, chỉ là chuyện này ông ta cũng không dám trì hoãn, khuôn mặt đau khổ nói: "Người Vĩnh Hòa Cung tới nói, Tô phi ban đêm đột nhiên nôn ra máu, đã gọi thái y, nhưng không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, sợ là... Sợ là tính mạng Tô phi nương nương đang gặp nguy hiểm.”
Tiêu Tỳ vừa nghe, con ngươi hẹp dài sắc bén híp lại, đẩy An Phúc ra ngoài điện.
An Phúc nhất thời cũng bất chấp những thứ khác, vội vàng mang theo một đám cung nữ thái giám, chạy đuổi theo Tiêu Giác.
Diệp Khanh đáng thương bị thành công quên lãng chống cánh tay tê dại ngồi dậy.
Nàng liếc mắt nhìn đại điện không người xung quanh, lười biếng ngáp một cái.
Diệp Khanh nằm sấp trên bàn giả bộ ngủ ngay từ đầu là vì lười biếng, đến phía sau là thật thiếu chút nữa ngủ thϊếp đi, bất quá cẩu hoàng đế vừa nói chuyện khiến cơn bùn ngủ của nàng chạy mấy.
Nàng lặp đi lặp lại nhiều lần ở trong lòng, nhưng vẫn là không hiểu được lời của cẩu hoàng đế là có ý gì, nhưng tuyệt đối là không dính dáng gì tới nàng.
Không khéo phía sau lại nghe được Tô phi xảy ra chuyện, nhìn vẻ lo lắng của cẩu hoàng đế… Yo!
Diệp Khanh trong lòng chậc chậc hai tiếng, đột nhiên liền hiểu được cẩu hoàng đế vì sao hôm nay muốn nàng đến thị tẩm.
Tất nhiên là cẩu hoàng đế và Tô phi cãi lộn, muốn Tô phi ghen tuông, không ngờ chơi lố trực tiếp khiến người ta tức hộc máu.
Nửa đêm ăn dưa xong, buồn ngủ vẫn phải tiếp tục ngủ.
Diệp Khanh nhìn thoáng qua thiên điện này, tuy rằng không có người, nàng có thể phóng thích bản thân, thế nhưng chăn đệm cũng không có, Diệp Khanh vẫn là không muốn ngược đãi mình.
Nàng ôm mèo lên, chuẩn bị trở về tẩm cung của cẩu hoàng đế ngủ lại đến sáng, đi ra thiên điện liền đυ.ng phải một tiểu cung nữ thủ môn.
"Gặp hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an." Tiểu cung nữ quỳ gối hành lễ.
"Miễn lễ." Diệp Khanh buồn ngủ ngáp một cái, tiếp tục đi đến tẩm điện của Cẩu hoàng đế.
"Nương nương." Tiểu cung nữ sợ hãi gọi nàng một tiếng: "Ngài có muốn nghỉ ngơi không? ”
"Ừm, bổn cung có chút mệt mỏi." Diệp Khanh lại muốn ngáp.
"Nương nương hãy theo nô tỳ đi hậu điện nghỉ ngơi." Tiểu cung nữ nói.
"Hậu điện?" Diệp Khanh khó hiểu.
Tựa hồ sợ nàng tức giận, tiểu cung nữ nơm nớp lo sợ giải thích: "Tẩm điện của bệ hạ không dễ dàng vào trong, phi tần thị tẩm buổi tối đều nghỉ ngơi ở hậu điện, lúc trước Tô phi nương nương cũng như thế.”
Nàng muốn vỗ mông ngựa Diệp Khanh, nhưng hiển nhiên không biết nói chuyện, cái mông ngựa này đều đập đến đùi ngựa. Dù sao ai sẽ dùng vinh quang của một sủng phi để nâng đỡ một sủng phi khác?
Cũng may Diệp Khanh căn bản không để ý chuyện này, bất quá trong lòng vẫn có vài phần ngoài ý muốn.
Cẩu hoàng đế sủng Tô Như Ý như cái gì, cũng không cho nàng ấy vào tẩm điện, ngược lại là để cho người ở hậu điện?
Vậy An Phúc trực tiếp đưa mình đến tẩm điện của cẩu hoàng đế?