Sau khi xem mấy quyển, Diệp Khanh liền phát hiện cẩu hoàng đế cho nàng xem đều là một ít tấu chương không quan trọng, quân cơ đại sự chân chính, cẩu hoàng đế sẽ không qua loa giao cho nàng xem.
Biết mình tiếp xúc chỉ là chính sự sơ cấp, Diệp Khanh cũng không run sợ như vậy.
Tiêu Giác vốn chỉ là xấu xa muốn trêu chọc Diệp Khanh, khi nhìn thấy Diệp Khanh làm ra tấu chương tóm tắt, đáy mắt ngược lại hơi sáng lên.
Ngắn gọn ngắn gọn vài câu là có thể liệt kê nội dung tấu chương bảy tám phần, lời nói tuy có chỗ không chính xác, nhưng đối với một nữ tử chưa từng thi khoa cử mà nói, đã rất tốt rồi.
Chỉ là đến phía sau, Tiêu Giác liền phát hiện Diệp Khanh bắt đầu làm ẩu.
Hắn hỏi: "Hoàng hậu lại buồn ngủ?”
Diệp Khanh một tay cầm bút lông, một tay ôm bụng, thảm hề hề nói. "Thần thϊếp đói bụng.”
Hơn nửa đêm dùng não gì đó, quả nhiên rất dễ đói.
Tiêu Giác im lặng một giây, phân phó xuống: "Bảo đầu bếp ngự thiện phòng chuẩn bị đồ ăn khuya tới.”
Hơn nửa đêm Diệp Khanh gặm một cái móng heo cảm thấy nhân sinh viên mãn.
Cầm bút phấn đấu hơn nửa canh giờ, nàng lại bắt đầu sờ đông sờ tây nhéo nhéo.
"Hoàng hậu còn muốn dùng bữa sao?" Tiêu Tỳ ngừng bút hỏi.
Diệp Khanh lắc đầu, nhìn có chút đáng thương.
Tiêu Tổ nhìn thoáng qua sắc trời, đang chuẩn bị để nàng trở về nội điện ngủ, lại nghe nàng nói: "Mèo của thần thϊếp còn đang ở Chiêu Dương Cung, thần thϊếp muốn Cơm Nắm.”
Tiêu Giác: "..."
Hắn để cho người ta thức đêm hơn phân nửa đêm, không tiện cự tuyệt thỉnh cầu không tính là quá đáng này.
Chỉ là hơn nửa đêm này nếu để cho nàng trực tiếp trở về Chiêu Dương Cung, ngày mai trong cung không biết sẽ đồn ra cái gì, vì thế Tiêu Giác chỉ có thể phân phó An Phúc: "Đi Chiêu Dương Cung mang mèo của hoàng hậu tới.”
Hơn nửa đêm người của Chiêu Đức Điện tới, hạ nhân Chiêu Dương Cung còn chấn động, cho rằng xảy ra chuyện gì. Biết được là muốn mang mèo qua, trái tim Tử Trúc cùng Phòng ma ma mới thả lỏng.
Tử Trúc tự mình ôm mèo Ba Tư đi theo An Phúc đến Chiêu Đức Điện.
Không được triệu tập, nàng không thể đi vào, An Phúc liền bảo hạ nhân Chiêu Đức Điện an bài Tử Trúc nghỉ ngơi ở ngoại điện trước, tự mình mang theo mèo đi vào.
An Phúc đẩy cửa điện ra, vừa định thông báo một tiếng, chỉ thấy hoàng đế đối với ông ta ra hiệu im lặng.
An Phúc vội vàng ngậm miệng lại, ôm giỏ trúc chứa mèo Ba Tư đến gần, mới phát hiện Diệp Khanh đã ghé vào trên bàn nhỏ ngủ thϊếp đi.
Bởi vì hai má gối trên tay, Diệp Khanh ngày thường không rõ ràng lắm hài tử mập ngược hoàn toàn hiện ra, càng thêm ngây thơ đáng yêu. Trên hàng lông mày của nàng mặc dù còn có vài phần ngây thơ, nhưng ngũ quan mỹ diễm đã có thể thấy được manh mối.
Diệp thái hậu khi còn trẻ chính là mỹ nhân tuyệt diễm hậu cung, Diệp Khanh thân là đồng nữ của bà ấy, dung mạo tự nhiên sẽ không kém.
Không biết có phải là nguyên nhân tuổi còn nhỏ hay không, Diệp Khanh một đôi tay cũng không phải mảnh khảnh thon dài giống như các phi tần khác, ngược lại mang theo chút thịt, nhìn liền khiến người ta muốn nhéo một cái.
Trong cung này, cho tới bây giờ cũng không thiếu mỹ nhân. Nhưng mỹ nhân khiến người ta liếc mắt một cái liền nhớ kỹ cũng không nhiều, hiển nhiên Diệp Khanh chính là loại người khiến người ta liếc mắt một cái là có thể nhớ kỹ.
An Phúc vụиɠ ŧяộʍ nhìn hoàng đế một cái, phát hiện hoàng đế cũng đang nhìn hoàng hậu xuất thần, trong lòng vui mừng, khóe miệng không khỏi cong cong, ông ta hạ thấp giọng nói: "Nô tài mang mèo của nương nương đến.”
Ông ta nhìn đế hậu lớn lên, An Phúc tự nhiên cũng biết hoàng hậu từ khi hiểu chuyện đã trao trọn lòng cho hoàng đế.
Phần chân tình này, các phi tần khác thật đúng là không thể so sánh được.
Ông ta là ngóng trông hai người đế hậu tốt.
Tiêu Giác nhìn lướt qua con mèo Ba Tư, thản nhiên nói: "Để xuống đi. ”
An Phúc còn chưa đặt hoàn toàn giỏ tre xuống đất, con mèo Ba Tư đã khéo léo nhảy từ trong giỏ tre xuống đất.
Ở nơi xa lạ này, nó vẫn có chút sợ sống, vừa rơi xuống đất liền hướng bên cạnh Diệp Khanh tiến lại gần, cảnh giác đánh giá bốn phía, phối hợp với một đôi nêm mắt tròn trịa, nhìn lại hết sức lấy lòng.
Tiêu Giác vốn sợ con mèo này ầm ĩ, đánh thức Diệp Khanh, lại không nghĩ tới mèo Ba Tư phát hiện Diệp Khanh ngủ thϊếp đi, căn bản không ầm ĩ, chỉ cọ qua gắt gao kề sát nàng, ngáp một cái cuộn mình nằm sấp bên chân Diệp Khanh.
Khóe miệng Tiêu Giác nhếch lên vài phần.