Nàng trang điểm cho mình xem không được sao? Còn nữa, so với tiểu yêu phi trong cung kế bên đẹp hơn cũng được.
Ai ngờ Tử Trúc nói tiếp một câu: "Nương nương quốc sắc thiên hương, người ra vẻ thanh cao như Vĩnh Hòa Cung há có thể so sánh.”
Em gái, ngươi có đọc tâm thuật sao?
Nhớ tới chuyện ngày đó, trong lòng Tử Trúc vẫn phẫn nộ bất bình: "Tô phi cũng không nói mình dị ứng với trà hoa, cố ý ra vẻ khiến ngài khó chịu, lúc trở về xĩu ở đâu không xĩu, hết lần này tới lần khác lại ở con đường bệ hạ phải đi ngang qua để đến ngự thư phòng..."
Tử Trúc nhắc tới như vậy, Diệp Khanh ngược lại nhớ tới một ít chi tiết ngày đó, nguyên hoàng hậu tính tình ôn nhu, chưa bao giờ chủ động làm khó hậu phi. Cho dù lúc ấy nữ chủ không chạm vào chén trà một cái, nguyên hoàng hậu cũng không nói gì. Ngược lại Dương phi khıêυ khí©h ly gián, nói gì mà nữ chủ ỷ vào hoàng đế sủng ái, không để thái hậu vào mắt.
Trà hoa kia là thái hậu thưởng, còn do nguyên hoàng hậu sai người pha, nữ chủ này trước mặt chúng phi tần không uống một ngụm, không thể nghi ngờ là đồng thời đánh vào mặt thái hậu và nguyên hoàng hậu.
Dương phi đây là đang ép nguyên hoàng hậu phạt nữ chủ, nếu không phạt, không chỉ có nguyên hoàng hậu mất uy tín, cũng khiến cho thái hậu mất uy nghiêm. Cho nên nguyên hoàng hậu mới sai người rót trà hoa kia cho nữ chủ uống.
Chiêu mượn đao gϊếŧ người này của Dương quý phi đúng là lợi hại!
Một cục diện đơn giản như vậy, vì sao Tử Trúc cũng không nghĩ tới vậy?
Diệp Khanh cố gắng nhớ lại miêu tả về hạ nhân bên cạnh hoàng hậu, cuối cùng bi thương phát hiện, bút mực miêu tả hoàng hậu ít đến đáng thương, hạ nhân bên cạnh nàng càng không có tư cách có được danh tính. Trong sách ác độc nữ phụ Dương phi phân cảnh còn nhiều hơn so với hoàng hậu nàng, bối cảnh cũng giới thiệu chi tiết hơn nàng.
Là con gái của Tể tướng, Dương phi tính tình kiêu căng, cảm thấy nguyên chủ cướp ngôi vị hoàng hậu của nàng ta, thường xuyên làm khó nguyên hoàng hậu. Nàng ta ở trong cung kiêu ngạo ương ngạnh quen, thấy nữ chủ được sủng ái, nên thường xuyên gây khó dễ cho nữ chủ, nhưng luôn bị cẩu hoàng đế nhanh chóng cứu viện.
Cho nên Dương phi này quả thực chính là thần trợ công của cẩu hoàng đế và nữ chủ.
Bệnh chung của tiểu thuyết ngôn tình cổ đại chính là, trong sách ngoại trừ nhân vật chính, thì vai phụ và nhân vật phản diện đều bị ép ngốc hơn.
Trong hiện tại, Dương phi là một con châu chấu cái chỉ biết nhảy, nàng ta là một kẻ ngốc vì có được tình yêu của cẩu hoàng đế mà cả ngày đòi chết đòi sống.
Thiết lập của nàng ta đã đơn giản thô bạo như vậy, vậy có thể trông cậy vào những người xung quanh có thể cao minh hơn?
Diệp Khanh đối với những ngày tháng tương lai của mình cảm thấy một màu xám xịt.
"Meo meo..." Con mèo Ba Tư trong ngực kêu một tiếng, còn dùng hàm răng non nớt của nó nhẹ nhàng mài ngón tay Diệp Khanh.
Diệp Khanh đưa tay gãi lông ở cổ mèo Ba Tư, mèo Ba Tư lập tức ngửa cổ, nheo mắt lại, phát ra tiếng ngáy thoải mái.
Được rồi, vì miêu chủ tử, nàng cảm thấy nàng lại có thể sống trong cung đấu đến khi kết thúc truyện.
Trên bệ cửa sổ ánh nắng mặt trời vừa vặn, Diệp Khanh ôm mèo Ba Tư chậm rãi chuyển về giường mềm: "Hôm nay nắng không tệ, để cơm nắm phơi nắng nhiều hơn.”
Búi tóc trên đầu đẹp là đẹp, nhưng mà có hơi nặng, lần sau phải để Tử Trúc đổi cho nàng một kiểu tóc nhẹ nhàng.
Diệp Khanh cố gắng duy trì tư thế ưu nhã nửa nằm xuống.
Đệm mềm nhũn nhét đầy lông ngỗng, vừa ngồi lên, cả người đều chìm vào trong vải tơ lụa mềm mại, giống như đang nằm trên mây.
Diệp Khanh không thể duy trì ưu nhã bao lâu, đã bắt đầu lộ bản tính cá muối bại liệt.
Ở đây dựa vào cửa sổ, tầm nhìn cực tốt, liếc mắt nhìn một cái là bầu trời xanh ngói xanh, cây xanh tường đỏ thu hết vào tầm mắt. Mặt trời đã lên cao, chiếu lên cơ thể ấm áp.
Diệp Khanh và con mèo Ba Tư trong ngực nàng cùng hưởng thụ nheo mắt lại.
Trên bàn thấp bên cạnh đặt đủ loại điểm tâm tinh xảo, tử trúc tinh tế, phát hiện mấy ngày nay Diệp Khanh thích nằm ở nơi này phơi nắng, nên di chuyển mấy cái bàn thấp đến gần vài phần, tiện cho Diệp Khanh đưa tay là có thể lấy được điểm tâm.
Diệp Khanh hưởng thụ tắm nắng, vươn móng vuốt, sờ lên một miếng điểm tâm đưa vào miệng.
Cắn một cái, mắt hạnh nàng híp lại, khóe miệng nhếch lên, giống như một con mèo ăn no.
"Meo meo~" Trong ngực mèo Ba Tư thèm thuồng kêu to một tiếng, trong con ngươi xanh biếc tràn đầy khát vọng.
Diệp Khanh bẻ một miếng điểm tâm nhỏ đặt vào lòng bàn tay mình, mèo Ba Tư lập tức tiến lại gần gặm điểm tâm, nó còn nhỏ, răng non nớt, gặm đồ có chút cố hết sức.
Diệp Khanh cảm thấy dáng vẻ nó nghiêng đầu nghiêm túc nhai điểm tâm thật đáng yêu, cười dùng ngón tay phủi đi hạt vụn dính vào râu nó.