Tiêu Ý âm mặt không nói lời nào, Diệp Khanh vừa sợ vừa xấu hổ.
Không có sự đồng ý của người khác lật tung đồ đạc, đây vốn là nàng không đúng.
Còn ngồi hỏng sách của người ta, càng lúng túng.
Tiêu Giác âm trầm nhìn nàng hồi lâu, mới nói: "Hoàng hậu nếu thích đọc sách, quyển sách này liền tặng cho hoàng hậu đi, về phần trả lại trẫm một quyển, cũng không cần. Nghe hoàng hậu viết chữ tốt, vừa lúc có thể giúp trẫm phê duyệt một ít tấu chương.”
Diệp Khanh: "!!!”
Cẩu hoàng đế đừng mơ tưởng cho nàng tội danh yêu hậu!
Diệp Khanh cứng đờ cười: "Không được đâu, hậu cung không được can chính..."
Tiêu Giác nói: "Cao tổ hoàng đế tuổi già thường xuyên đau đầu, tấu chương do Đổng quý phi phê duyệt, Cao tổ hoàng đế sửa đổi. Hoàng hậu mới đọc qua, trẫm tin tưởng hoàng hậu cũng có thể.”
"Bệ hạ quá khen! Quá khen!" Diệp Khanh cười so với khóc còn khó coi hơn.
Cuối cùng nàng bị cẩu hoàng đế bắt làm tráng đinh.
An Phúc vốn tưởng rằng đế hậu hai người nên đi ngủ, đột nhiên thấy đế vương kéo tay hoàng hậu từ nội điện đi ra, mí mắt An Phúc liền nhảy dựng lên.
"Bệ hạ, ngài đây là..." Giọng An Phúc đều run rẩy.
"Chuẩn bị hai chén trà đặc, hoàng hậu quan tâm tướng sĩ biên quan, phải cùng trẫm phê duyệt tấu sớ." Tiêu Giác phân phó.
Diệp Khanh có một người nhở ở đáy lòng yên lặng rơi lệ. Ta không có ta không có, cẩu hoàng đế đừng nói bậy!
Triều đại này đối với nữ tử không quá nghiêm khắc, trình độ phóng thoáng có chút giống lịch sử Đường Triều ở hiện đại Diệp Khanh.
Tuy rằng có lệnh hậu cung không được can chính, nhưng vẫn có giai thoại của hoàng đế Cao Tổ và Đổng quý phi lưu truyền.
Cho nên An Phúc biết được Diệp Khanh muốn cùng Tiêu Giác phê duyệt tấu chương, cũng chỉ kinh ngạc một chút, không có đạt tới trình độ kinh thế hãi tục.
Vì có thể sớm trở về ngủ, Diệp Khanh làm chính sự cũng không hàm hồ.
Nàng tranh thủ thời gian nộp tất cả công văn một lần, sắp xếp trước sau theo thời gian. Những tấu chương mới đưa lên, nàng đặt lên trên một chồng tiêu đề sắp phê duyệt.
Cái này cũng không khác gì giúp cấp trên sắp xếp tài liệu.
Tiêu Giác thấy vậy cũng không nói gì.
Sau khi phân hơn mười phong tấu chương khá khẩn cấp ra ngoài, tấu chương còn lại Diệp Khanh lại dựa theo thời gian và châu phủ song song sắp xếp phương pháp phân loại tốt.
Làm xong hết thảy Diệp Khanh liền ngáp một cái: "Bệ hạ, thần thϊếp buồn ngủ.”
Tiêu Giác phê duyệt tấu sớ không ngẩng đầu lên: "Trên bàn có trà đặc, uống một ngụm là tỉnh.”
Diệp Khanh: "..."
Nhịn xuống, không thể mắng chửi.
"Nhưng thần thϊếp không có việc gì làm." Diệp Khanh mệt mỏi không chịu nổi, miễn cưỡng đem mí mắt xốc lên một khe hở, nhìn một phái ngây thơ.
Tiêu Giác nhướng mí mắt lên nhìn nàng một cái, thấy nàng mệt thành như vậy, mềm lòng định kêu nàng trở về ngủ, bất quá vừa nghe nàng nói câu không có việc gì làm, liếc mắt nhìn tấu chương chất đống như núi bên mình, tính tình phát tác, phân phó tiểu thái giám bên cạnh hầu hạ: "Lại lấy một bộ giấy bút nghiên mực tới.”
Không bao lâu sau tiểu thái giám đã cung kính đem đồ đạc bày lên bàn nhỏ Diệp Khanh muốn nằm ngủ gật.
Diệp Khanh mê mang nhìn Tiêu Giác.
Tiêu Giác nói: "Hoàng hậu giúp trẫm xem tấu chương một chút, viết nội dung đại khái ra, như vậy khi trẫm phê duyệt có thể nhanh hơn một chút.”
Diệp Khanh: "... Thần thϊếp không biết.”
Tiêu Giác chỉ cười nhạt một tiếng: "Không có sao, hoàng hậu có thể từ từ học.”
Diệp Khanh giả chết nửa ngày, phát hiện Tiêu Giác vẫn là khí định thần nhàn phê duyệt tấu chương, căn bản không để ý tới nàng.
Nàng xem như đã nhìn ra, cẩu hoàng đế này quyết tâm muốn kéo nàng cùng nhau thức khuya.
Diệp Khanh vẻ mặt đau khổ mở ra một quyển tấu chương, chậm rì rì xem xong, lại vắt hết óc dùng một hàng chữ nhỏ viết ra tóm tắt nội dung của quyển tấu chương này, lại đem tờ giấy kia kẹp vào trong tấu chương.